Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn nam tử trung niên tự nhiên như ở nhà này.
Thị nữ áo xanh một tay đặt lên đoản kiếm bên hông, một tay cầm dây cương, chờ tiểu thư trong xe ngựa ra lệnh là trực tiếp động thủ.
“Thanh Nhi, đi tiếp đi. Ta thấy vị tiên sinh này không giống người xấu.” Trong xe ngựa, Nguyệt Dao dịu dàng nói.
“Tuân lệnh.” Thanh Nhi lập tức buông kiếm, vung roi đánh xe đi tiếp.
Nam tử trung niên lau rượu trên râu ria, nhìn vào xe ngựa cười nói: “Vẫn là vị cô nương này hiểu lý lẽ. Đúng vậy, ta là một vị công tử ôn hòa như ngọc, vừa nhìn là biết không giống người xấu rồi.”
Bách Lý Đông Quân vuốt ve ngọc bội bên hông, nghĩ thầm có phải ngươi hiểu lầm về ngọc không?
“Thằng nhóc nhà ngươi là Bách Lý Đông Quân hả?” Nam tử trung niên nhìn y cái.
Bách Lý Đông Quân cũng nhìn hắn: “Thế ngươi là ai?”
“Ta tên Quân Ngọc.” Nam tử trung niên gẩy lọn tóc mai của mình: “Quân Ngọc khiêm tốn ôn hòa như ngọc.”
“Ta có tiền.” Bách Lý Đông Quân không hề do dự lấy từ trong bọc hành lý ra một thỏi bạc to, đặt trước mặt nam tử trung niên: “Thỏi bạc này đủ cho ngươi tới phía bắc xa xôi, lại từ phía bắc xa xôi đó đi tới nơi xa nhất phía nam. Ngươi đi đi, không thể ngồi xe ngựa của chúng ta được đâu.”
“Nếu ta không đi thì thôi?” Nam tử trung niên ngoài miệng thì nói không đi nhưng tay lại thản nhiên cất thỏi bạc lớn ấy vào.
“Ngươi nhất định phải đi.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói, giọng điệu đã không còn hiền lành: “Bây giờ ta đang rất bực tức.”
“Thiếu niên à, lệ khí trong lòng ngươi rất nặng.” Nam tử trung niên vỗ vỗ lồng ngực Bách Lý Đông Quân: “Ngươi là người từ học đường ra, phải có cái chất quân tử. Cái gọi là chất của quân tử, tức là có thể có vui mừng, có phẫn nộ, có bá đạo, có thanh tú, có sát khí nhưng duy nhất không được có lệ khí. Lệ, chính là tà, sai một bước là vạn kiếp bất phục.”
Đột nhiên bị đánh vài ngực mấy cái, Bách Lý Đông Quân vốn cực kỳ tức giận, nhưng sau mỗi lần gõ, cảm giác ngột ngạt trong lòng y như bị đánh tan, toàn thân từ trên xuống dưới đều thoải mái, sợi dây căng cứng trong lòng cũng bị nới lỏng. Y nhìn nam tử trung niên kia: “Những lời tiên sinh vừa nói đúng là không tầm thường, tiên sinh từng là người trong học đường à?”
“Ta từng nhận sách của học đường, nhưng chưa từng tới học đường.” Nam tử trung niên cười vang.
“Đáng tiếc, không thì trong Thiên Khải Thành cũng sẽ có các cô gái si ngốc nhớ tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân nửa chế nhạo nói.
“Đừng gọi ta là tiên sinh, ta tên Quân Ngọc.” Nam tử trung niên nhấn mạnh mình tên là Quân Ngọc rồi lặp lại: “Khiêm tốn ôn hòa như ngọc.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Ngươi nhìn lại mình đi, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi, người đầy bụi đất. Có chỗ nào là quân tử, có khúc nào là như ngọc?”
“Quân tử hữu hình mà vong hình, tâm sáng long lanh thì như ngọc. Vị tiên sinh này là quân tử. Còn như ngọc...” Nguyệt Dao trong xe ngựa cười nói: “... chắc phải cạo hết râu ria thì mới nhìn ra được.’
“Vị cô nương này tinh mắt đấy, nghe giọng nói chắc là tuyệt sắc chốn nhân gian.” Quân Ngọc không hề e ngại kéo rèm che, nhìn vào trong xe.
Nguyệt Dao cũng không để ý, chỉ cúi đầu mỉm cười.
Quân Ngọc tán thưởng liên tục: “Chậc chậc chậc, thật không ngờ cùng một gương mặt, một chỉ là tuyệt sắc trần gian, một lại như tiên nữ trên trời. Tâm sáng long lanh thì như ngọc, cô nương cũng là người tâm sáng long lanh.”
Nguyệt Dao ‘ồ’ một tiếng: “Xem ra lần này Nguyệt Khanh cũng tới.”
“Nguyệt Khanh là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Muội muội của ta.” Nguyệt Dao lạnh nhạt nói.
Bách Lý Đông Quân nhìn Quân Ngọc: “Vừa rồi ngươi đã gặp bọn họ à?”
“Một người trẻ tuổi uể oải, một đại mỹ nhân tính khí không tốt. Ta muốn ngồi nhờ xe bọn họ tới phía bắc, nhưng thiếu chút nữa bị bọn họ giết.” Quân Ngọc nhún vai: “Đây chính là lệ khí.”
“Nhanh lên! Sắp đuổi kịp rồi!” Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên, Thanh Nhi vung roi ngựa, mắt thấy xe ngựa sắp đi qua cửa thàng.
Chợt có người hạ xuống, ngăn phía trước.
Một ông lão vóc dáng tiều tụy, nhìn từ xa lại, trông như bộ xương khô.
“Mẹ nó, mãi không chịu dứt!” Bách Lý Đông Quân đặt tay lên trường kiếm.
“Chất quân tử!” Quân Ngọc hét lớn. “Ngươi muốn hàng ma, nhưng đừng để bản thân thành ma.”
Bách Lý Đông Quân cắn răng: “Ta thật sự rất vội.”
“Gấp gáp hơn nữa cũng phải giữ vững đạo quân tử của mình, nếu không lệ khí quá nặng, lạc mất bản tâm, ngươi không những không cứu được bằng hữu của ngươi mà còn không cứu được chính mình.” Quân Ngọc trầm giọng nói.
Thanh Nhi kéo cương dừng xe ngựa lại, nhìn người tỏa ra khí tức kỳ quái phía trước, hạ giọng nói: “Tiểu thư, là...”
“Không cần nghĩ, toàn thân tỏa ra khí tức âm trầm quỷ dị, chắc chắn là Vô Tác sứ.” Nguyệt Dao thở dài một tiếng: “Vô Pháp Vô Thiên, Vô Tướng Vô Tác sứ. Vị khó đối phó nhất trong số Tứ Tôn Sứ. Bách Lý Đông Quân, ngươi đã đấu với hắn một lần trong Thiên Khải Thành.”
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Khi đó hắn giả trang thành người trẻ tuổi, tự xưng là con cháu của Gia Cát gia, Gia Cát Vân. Sư phụ từng nói với ta, Vô Tác sứ thật sự có hai người, một kẻ tính cách ôn hòa, một kẻ hung ác bẩm sinh. Người đã giết Vô Tác sứ hung ác, để lại Vô Tác tính cách tương đối ôn hòa. Thế nhưng người trước mặt... Sư phụ giết nhầm à?”
“Không phải giết nhầm, là hắn dung hợp huynh đệ của mình vào trong nội tâm.” Quân Ngọc trầm giọng nói.
Nguyệt Dao trầm ngâm: “Nghĩa là sao?”
“Song sinh như vậy vốn có tâm linh tương thông, một người đã chết nhưng cũng gieo một hạt giống trong lòng người còn lại. Có thể nói người trước mặt chúng ta đã không phải bất cứ Vô Tác sứ nào lúc trước.” Quân Ngọc giải thích.
lắc đầu lắc đầu: “Huyền diệu tới cực điểm, nhưng cũng vô cùng quỷ dị.”
“Con người một khi cực đoan sẽ xảy ra chuyện ra đáng sợ. Đây chính là vì lệ khí quá nặng. Cho nên làm quân tử, có thể vui mừng phẫn nộ, bá đạo, nho nhã, nhưng không được có lệ khí. Lệ, chính là tà, sai một bước là vạn kiếp bất phục, sẽ biến thành loại yêu quái như vậy.” Quân Ngọc chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Đã tới nước này rồi còn thuyết giáo gì nữa? Cuối cùng vẫn phải đánh thôi. Loại quái vật như vậy cũng không dễ đối phó.”
“Ngươi sai, quái vật do lệ khí tạo thành, tuy trông rất đáng sợ nhưng chỉ được cái mã ngoài. Sợ gì chứ, chớp mắt là phá được thôi.” Quân Ngọc ngạo nghễ nói.
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Vậy ngươi đánh đi.”
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại ở đây chờ các ngươi? Đương nhiên là đợi giờ phút này. Đáng tiếc, Tam Nương không được thấy phong thái trác tuyệt của ta tiếp theo, nếu không chắc chắn sẽ gào khóc đòi đi theo ta.” Quân Ngọc nhìn về phía trước, cao giọng nói: “Học đường Quân Ngọc, xin chỉ giáo.”
Học đường.
Quân Ngọc!