“Dừng tay! Cô ấy là con gái ngươi đấy!” Diệp Đỉnh Chi bước thẳng lên trước, xuất quyền đánh về phía Nguyệt Phong Thành.
Con ngươi màu kim, đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, Diệp Đỉnh Chi không mong đợi câu nói kia có thể khiến Nguyệt Phong Thành dừng tay cho nên hắn không hề do dự vận tới tám thành công lực.
“Con gái?” Nguyệt Phong Thành đột nhiên buông lỏng tay, sau đó quay sang nhìn Diệp Đỉnh Chi, giơ bàn tay ra, bắt lấy nắm đấm của Diệp Đỉnh Chi. Chưởng lực tám thành công phu của Diệp Đỉnh Chi bị hắn dễ dàng nắm lại, lập tức hóa giải. Khóe miệng Nguyệt Phong Thành nhướn lên: “Ồ? Hư Niệm công?”
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt: “Sao ngươi vẫn giữ được thần trí?”
“Ngươi tưởng ta tẩu hỏa nhập ma chắc?” Nguyệt Phong Thành buông tay, nhẹ nhàng giơ lên, mang theo một luồng chưởng phong, đánh văng Diệp Đỉnh Chi vào tường.
Diệp Đỉnh Chi nôn ra một ngụm máu, quỳ một chân xuống đất, hai người mới giao thủ có một chiêu, hắn đã không còn sức hoàn thủ.
Nguyệt Khanh được Nguyệt Phong Thành buông ra vẫn đang ho khan, giờ đã lấy lại hơi, vội vàng nói: “Phụ thân đại nhân, con là Khanh Nhi đây.”
“Là Khanh Nhi à?” Nguyệt Phong Thành quay đầu sang, trừng đôi mắt đáng sợ nhìn về phía cô.
Cha con cách xa lâu ngày mới gặp lại, nhưng trong lòng Nguyệt Khanh không chút vui mừng hay cảm động, chỉ có nỗi sợ không thể kiềm chế. Cô lùi lại phía sau một bước: “Vâng thưa phụ thân đại nhân.”
“Ngươi đang sợ ta?” Giọng điệu của Nguyệt Phong Thành rất bình thản.
Nguyệt Khanh vội vàng lắc đầu: “Không thưa phụ thân đại nhân.”
“Không, ngươi đang sợ ta, nhưng cũng không có cách nào.” Nguyệt Phong Thành trầm giọng nói: “Bây giờ ta đã bước nửa bước vào tầng thứ chín Hư Niệm công. Bây giờ vạn vật nhìn ta đều tự cảm thấy sợ hãi, đây là nỗi sợ bắt nguồn từ nội tâm, không cách nào kiềm chế. Nếu các ngươi không quấy rầy ta, trong vòng nửa năm ta sẽ phá cảnh lên tới tầng thứ chín.”
Nguyệt Khanh vội vàng quỳ xuống: “Lang Nguyệt Phúc Địa bị ngăn cách, chúng ta lo cho tình hình của phụ thân đại nhân, không còn cách nào nên mới mở cửa đá! Quấy nhiễu phụ thân đại nhân bế quan tu hành, Khanh Nhi đáng chết.”
“Không, ngươi không đáng chết, ngươi khá lắm.” Nguyệt Phong Thành đi tới đỡ Nguyệt Khanh dậy, tiện đó quay sang nhìn Diệp Đỉnh Chi đang tựa người vào tường đá; “Ngươi đưa đồ ăn ngon tới cho ta.”
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh: “Đồ ăn?”
“Đúng vậy, không ngờ trên thế gian này ngoài ta ra vẫn có người tu luyện được Hư Niệm công, hơn nữa tuổi trẻ như vậy đã có công lực tầng thứ tư.” Nguyệt Phong Thành nhìn Diệp Đỉnh Chi, chậm rãi nói: “Hút công lực của ngươi, ta có thể trực tiếp phá cảnh, không cần chờ nữa.”
Nguyệt Khanh sửng sốt, công lực tầng thứ tư? Nói vậy trên quãng đường ngắn ngủi vừa qua, Diệp Đỉnh Chi đã phá thêm một tầng.
Diệp Đỉnh Chi nhìn Nguyệt Khanh một cái, nói: “Hóa ra là thế?”
Nguyệt Khanh lùi lại một bước, cúi đầu nói: “Không còn cách nào.”
“Không có chuyện gì là không có cách.” Diệp Đỉnh Chi đặt tay lên Huyền Phong kiếm bên hông. “Ta chỉ có một câu hỏi, chuyện của Văn Quân có phải do các ngươi thu xếp hay không?”
Nguyệt Khanh do dự một chút rồi nói: “Ngươi yên tâm, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.”
“Đủ rồi, nói nhiều quá.” Nguyệt Phong Thành nhìn về phía Nguyệt Khanh: “Khanh Nhi, con có thích thiếu niên này không?”
Nguyệt Khanh cắn môi một cái, không nói gì.
“Nhi nữ tình trường, đúng là phiền phức.” Nguyệt Phong Thành đi về phía Diệp Đỉnh Chi: “Thiếu niên, nếu ngươi nghe lời một chút, ta có thể nể mặt con gái ta, giữ lại tính mạng nhà ngươi.”
Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là cựu quốc chủ của Bắc Khuyết, Nguyệt Phong Thành?”
“Chữ cựu này có hơi chói tai.” Nguyệt Phong Thành siết chặt tay phải.
“Ta họ Diệp.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nói.
Nguyệt Phong Thành nhíu mày: “Đúng là dòng họ khiến người ta không ưa.”
“Ta tên Diệp Đỉnh Chi, phụ thân ta là Diệp Vũ. Năm xưa người đã tiêu diệt Bắc Khuyết các ngươi. Nhưng nếu không có người, rất nhiều người trong số các ngươi cũng không thể chạy trốn tới nơi này.” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói.
Nguyệt Phong Thành giơ tay lên, sát khí bộc phát.
Diệp Đỉnh Chi lại coi như không thấy, tiếp tục nói: “Xem ra phụ thân ta làm sai rồi, lúc trước người nên giết sạch các ngươi, không để lại một ai."
“Phụ thân ngươi là kẻ tự cho là đúng.” Nguyệt Phong Thành bước lên trước một bước: “Ngươi cũng như hắn. Ta đổi ý rồi, ngươi phải chết!”
“Kiếm lên!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng, Huyền Phong kiếm bên hông đột nhiên rời vỏ, hắn nắm chặt lấy trường kiếm, xoay người một cái kiếm khí như nước thủy triều tràn ngập trong hang núi.
“Hay cho một câu kiếm lên!” Nguyệt Phong Thành lại bước lên trước một bước, nhẹ nhàng vung tay, ép toàn bộ chỗ kiếm khí cường hãn kia xuống.
Diệp Đỉnh Chi lùi lại ba bước, quay đầu nhìn sau lưng.
Nguyệt Phong Thành vung quyền đánh ra, nhắm thẳng vào Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi xoay người chạy thẳng ra cửa.
Đánh không lại, chạy.
Diệp Đỉnh Chi có nóng máu thế nào thì chênh lệch thực lực cũng rõ rành rành, hắn không ngốc tới mức chịu chết vô ích. Cho nên hắn nhanh chóng quyết định lao thẳng ra hướng cửa. Nhưng hắn vừa chạy tới nơi thì cửa đá đã ầm ầm rơi xuống.
“Ngươi không chạy được đâu.” Nguyệt Phong Thành thu cánh tay vừa khởi động cơ quan sau giá sách, nhìn Diệp Đỉnh Chi với vẻ chế nhạo.
Diệp Đỉnh Chi phẫn nộ quát: “Ngươi cũng đừng hòng giết chết ta dễ dàng.”
“Thực lực của ngươi rất mạnh, e là lúc trẻ ta cũng không mạnh bằng ngươi, nhưng nếu ta bước một chân vào Hư Niệm công tầng thứ chín, ngươi cũng chỉ là con kiến thôi.” Nguyệt Phong Thành thở dài một tiếng: “Hối hận đi, hối hận vì vừa rồi đã báo gia thế bản thân.”
Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh: “Phụ thân ta là đại tướng quân Bắc Ly, gia thế của ta khí phách cỡ nào, có gì mà không dám báo! Muốn đánh thì đánh, sợ ngươi chắc! Đến đây!”
Diệp Đỉnh Chi giậm chân phải lập tức tiến vào Hư Niệm công tầng thứ tư.
Tuy cùng là Hư Niệm công, nhưng uy thế mà Diệp Đỉnh Chi thể hiện vượt xa Phi Ly ngày trước, có điều thần sắc Nguyệt Phong Thành vẫn rất hờ hững: “Trước mặt ta mà dám dùng Hư Niệm công?”
“Cũng đừng coi thường người khác.” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng,y phục lập tức nổ tung, để lộ làn da đỏ rực bên dưới, đôi mắt cũng lập tức hóa thành màu đỏ lửa.
Nguyệt Phong Thành sửng sốt: “Bất Động Minh Vương công?”
Võ công bá đạo nhất, ngang ngược nhất thế gian, cũng là thứ dễ hại người hại mình nhất.
Diệp Đỉnh Chi cắm kiếm xuống đất, giọng nói trầm trầm uy nghiêm: “Nếu ngươi muốn đánh, vậy chúng ta không chết không thôi.”
Nguyệt Phong Thành trầm giọng nói: “Vận cả Hư Niệm công và Bất Động Minh Vương công, ngươi không sợ kinh mạch đứt đoạn à?”
“Đằng nào chả là chết, sợ quái gì?” Một luồng khí tím hiện lên trên chuôi kiếm, chậm rãi bao phủ toàn bộ thân kiếm, khiến thanh kiếm toát lên vẻ yêu tà quỷ dị.
Nguyệt Phong Thành cau mày nói: “Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma là gì của ngươi!”
“Đương nhiên là sư phụ của ta.” Diệp Đỉnh Chi giơ cao thanh kiếm mang đầy khí tím này.
Hư Niệm công, Bất Động Minh Vương công, Ma Tiên kiếm pháp.
Đều là võ công không được người trong thế gian chấp nhận.
“Có lẽ ta vốn không hợp với thế gian này.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.