Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng lúc này Nguyệt Phong Thành không thể không nói, giờ phút này Diệp Đỉnh Chi trẻ tuổi đáng để hắn dùng toàn lực.
Nguyệt Phong Thành gật nhẹ đầu, cao giọng nói: “Đồng thời vận ba môn võ công mà chính đạo không dung thứ, ngươi còn khiến ta kính nể hơn cả phụ thân.”
Diệp Đỉnh Chi đã không cách nào ngăn chặn chân khí trong cơ thể mình, hắn thở dài một tiếng, gằn từng chữ một: “Loại thất bại như ngươi, không có tư cách nhắc tới tên phụ thân ta.”
“Ta còn chưa chết, thất bại rồi có thể làm lại!” Nguyệt Phong Thành bước thẳng tới, xuất chưởng đánh về phía Diệp Đỉnh Chi, một chưởng đánh ra, lay động như có ngàn cánh tay.
Hư Niệm chưởng, Thiên Thủ ấn!
Diệp Đỉnh Chi tu luyện công pháp Hư Niệm công, còn chưa học được một chiêu nửa thức trong số mấy môn ngoại công huyền diệu tới cực điểm, nhưng hắn có một kiếm.
“Nhất kiếm phá vạn pháp!” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung Huyền Phong kiếm trong tay lên, một luồng khí tím chém tan Thiên Thủ ấn hư ảo kia.
Nguyệt Phong Thành giật mình, thu chưởng lùi lại một bước.
Nhưng Huyền Phong kiếm lập tức đuổi theo, một kiếm chém đứt tay áo hắn.
Nguyệt Phong Thành đứng vững lại, chậm rãi hít một hơi: “Đã lâu không động thủ, khiến ngươi chiếm được tiên cơ.”
Nguyệt Khanh ở bên cạnh kinh hãi, không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại có thể giao chiến bất phân thắng bại với phụ thân, thậm chí vừa ra tay còn đoạt được tiên cơ.
“Nói lắm quá.” Diệp Đỉnh Chi không cho hắn cơ hội thở lấy sức, lập tức cầm kiếm đuổi tới.
Đúng như Nguyệt Phong Thành đã nói, giờ phút này Diệp Đỉnh Chi đang sử dụng cả ba môn võ công cùng một lúc, không cẩn thận là kinh mạch đứt đoạn. Diệp Đỉnh Chi cũng tự hiểu, cho nên hắn phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Dừng kiếm thuật nhanh nhất, tàn nhẫn nhất, trực tiếp nhất.
Hắn nhanh chóng đâm ra ba kiếm, một kiếm nhắm vào mi tâm của Nguyệt Phong Thành, một kiếm nhắm vào tim Nguyệt Phong Thành, một kiếm nhắm thẳng bụng Nguyệt Phong Thành.
Âm độc tới cực điểm.
“Đánh hay lắm!” Nguyệt Phong Thành vung tay, trường bào phất phới, chân khí lưu chuyển, nhưng không lùi cũng không tiến, cứ thế đứng yên tại chỗ.
Chịu cả ba kiếm của Diệp Đỉnh Chi.
Không mất tới một sợi tóc.
Nguyệt Phong Thành cười nói: “Hư Niệm công tầng thứ tám, thân cứng hơn sắt, đao thương bất nhập, không kém cạnh gì Kim Cương Bất Hoại thần thông của Phật môn!”
Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng: “Thế thì thử xem.”
Trường kiếm bay lên, chỉ trong chớp mắt đã chém liền mười chín thức, mỗi kiếm một tầng.
Ngày trước Nam Quyết từng có Kiếm Các, sau có một hậu sinh trẻ tuổi cầm kiếm lên các, mỗi kiếm một tầng, lên thẳng tầng mười chín, chém ngã ba trăm đệ tử trong Kiếm Các. Có lẽ người trẻ tuổi này quá cường đại, một mình ôm sạch kiếm thế của toàn bộ Nam Quyết; cũng có thể vì trận chiến trong Kiếm Các khi đó, hắn đã giết quá nhiều đại sư kiếm thuật tương lai, cho nên từ đó trở đi Nam Quyết không thích kiếm, đại đa số võ giả là đao khách.
Người này tên là Vũ Sinh Ma.
Mười chín kiếm, mỗi kiếm là một cảnh giới.
“Một kiếm xem hết màn đêm trong thiên hạ.” Diệp Đỉnh Chi thu kiếm thở dài.
Sư phụ, mười chiêu kiếm này ta dùng tới mức tuyệt diệu, tuyệt đối không qua loa, dưới suối vàng người có thấy, chắc không bảo ta chà đạp bộ kiếm pháp của mình chứ?
“Phụ thân đại nhân.” Nguyệt Khanh nói nhỏ.
Nguyệt Phong Thành sờ gò má, một vết thương chậm rãi chảy ra, máu đỏ chảy xuống, hắn sờ máu, thần sắc ý quái: “Thú vị, không ngờ lại làm ta bị thương.”
Diệp Đỉnh Chi cắn răng: “Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi sao?”
Nguyệt Phong Thành xua tay, tất cả giá sách trong hang núi đều đổ xuống đất, hắn trầm giọng nói nói: “Tạm được rồi, đến đây thôi.”
Diệp Đỉnh Chi cau mày nói: “Chân khí nội lực của ngươi cực cao, là số một số hai trong số những người ta từng gặp, thậm chí sư phụ ta là Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma cũng không bằng ngươi. Thế nhưng... chiêu số võ công của ngươi quá thô thiển.”
Nguyệt Phong Thành sửng sốt, những lời đó năm xưa vị Lý tiên sinh kiêu ngạo không ai sánh nổi cũng nói với mình.
“Nội lực của ngươi đã là tuyệt thế, nhưng chỉ như thằng ngốc dùng chân khí lung tung, ta giảm xuống Kim Cương Phàm Cảnh cũng chỉ mất một kiếm là đánh lui ngươi, ngươi có tin không?”
“Không! Bây giờ đã khác!” Nguyệt Phong Thành giơ tay áo, trong hang núi đột nhiên lại xuất hiện một Nguyệt Phong Thành khác.
Hắn lại giơ tay áo, lại một Nguyệt Phong Thành.
Cứ như vậy chỉ trong chớp mắt trong hang động đã xuất hiện tới năm Nguyệt Phong Thành.
Năm Nguyệt Phong Thành, trường bào đều bay phất phới, không ngừng vung chưởng.
Hư Niệm công, Thiên Thủ chi trận.
Nguyệt Phong Thành có tự tin cho dù là Lý tiên sinh ngày trước đích thân tới, gặp phải Thiên Thủ chi trận của hắn bây giờ cũng không cách nào phá được.
Diệp Đỉnh Chi chém ra một kiếm, coi thanh kiếm ba thước dưới chân là một vòng, vận kiếm khí màu tím quấn quanh mình mới miễn cưỡng ngăn cản Thien Thủ chi trận của Nguyệt Phong Thành ở bên ngoài.
“Để ta xem thử ngươi chống cự được tới bao giờ!” Nguyệt Phong Thành cười lạnh nói.
Diệp Đỉnh Chi cảm thấy bên ngoài kiếm khí, chưởng lực càng lúc càng hung hãn, đáng sợ hơn nữa là chân khí trong cơ thể hắn cũng bắt đầu không chịu khống chế, dần dần tán loạn. Hắn cảm thấy tinh thần như bị rút ra, thân thể như muốn ngất xỉu.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Phong Thành đã thấy sơ hở.
“Phá!”
Năm ảo ảnh Nguyệt Phong Thành, hóa thành một.
Một bước lướt tới, tay áo vung lên, đánh bay Huyền Phong kiếm ra ngoài, cắm lên hang núi. Sau đó Nguyệt Phong Thành giơ tay bắt lấy bả vai Diệp Đỉnh Chi, cười lạnh nói: “Xin đa tạ.”
Diệp Đỉnh Chi cố gắng kiềm chế chân khí tán loạn trong cơ thể, định phản kháng. Thế nhưng sau khi bả vai bị Nguyệt Phong Thành bắt được, hắn cảm thấy sức lực trong người đều tiết ra, đáng sợ hơn nữa là chân khí trong người liên tục chảy ra ngoài, đi về phía Nguyệt Phong Thành.
“Đây là!”
“Thứ ảo diệu nhất của Hư Niệm công chính là đây.” Nguyệt Phong Thành cười nói: “Đáng tiếc, ngươi không được trải nghiệm.”
Ngày đó Phi Ly truyền Hư Niệm công cho Diệp Đỉnh Chi đã từng nói, truyền công bình thường trên giang hồ thì mười không còn được một, lại hết sức nguy hiểm, còn Hư Niệm công lại có thể làm được mười phần được mười, thậm chí tăng thêm một bước. Nhưng Diệp Đỉnh Chi không ngờ môn võ công này không chỉ có thể truyền cho người khác mà còn có thể cưỡng ép rút từ cơ thể người khác ra.
“Hút nội lực mang Hư Niệm công, đây là lần đầu tiên. Sau lần này chắc chắn ta sẽ lên tới tầng thứ chín, đến lúc đó Lý tiên sinh cũng không ngăn được ta!” Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ vui mừng.
Còn Diệp Đỉnh Chi, có cố gắng thế nào cũng không thể khống chế được chân khí đang xói mòn.
Nhưng đột nhiên, cửa đá bật mở.
Gió tuyết ồ ạt bên ngoài, nhưng chỉ có vài bông tuyết bị thổi vào.
Một vị công tử thế gia mặc áo trắng phong độ thanh thoát, tay cầm kiếm, hông đeo ngọc bội, trong vùng đất thế ngoại đầy gió tuyết này, cứ như thần tiên hạ phàm.
Còn giọng điệu thì hung ác, phẫn nộ nhưng lại mang rõ vẻ kiêu ngạo và tự luyến.
“Huynh đệ, Bách Lý Đông Quân ta tới cứu ngươi đây.”