“Với quan hệ giữa Ảnh tông và Thiên Khải Tứ Thủ Hộ hiện tại, đã nảy sinh xung đột là khó mà kết thúc.” Giọng điệu Cơ Nhược Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lôi Mộng Sát giơ tay day trán, không đáp lời.
“Ảnh tông từ khi khai quốc đã phụng lệnh bảo vệ hoàng tộc, bảo vệ chủ nhân của Bắc Ly. Còn bây giờ Lang Gia Vương lại bố trí Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, thậm chí chưa lên ngôi đã có thanh danh ‘Thiên Khải Thủ Hộ’. Trước đây còn đỡ, mỗi bên tự đánh, bây giờ đặt chung một chỗ đúng là khó xử.” Cơ Nhược Phong giơ ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tuy chúng ta là người giúp bệ hạ đoạt được đế vị, nhưng dù sao chúng ta cũng đi theo lá cờ của Lang Gia Vương. Ngươi nói xem nếu hai bên chúng ta chỉ giữ được có một, vị hoàng đế bệ hạ kia sẽ chọn ai?”
Lôi Mộng Sát day trán xong, bắt đầu day huyệt thái dương, hắn từng được gọi là ‘công tử nhiều lời’ nhưng lần này lại im lặng tới hiếm thấy.
“Sẽ chọn Ảnh tông.” Cơ Nhược Phong đành trả lời thay hắn: “Cho nên bây giờ ra tay ngăn cản vẫn còn kịp.”
Cuối cùng Lôi Mộng Sát cũng dừng tay,hỏi: “Sao ngươi không làm?”
“Ngày đó ta phụng lệnh lão tổ tông của dòng họ Cơ tới giúp Lang Gia Vương đoạt đế vị, bây giờ chuyện đã xong, ta có thể không làm Bạch Hổ Thủ Hộ bất cứ lúc nào. Cho nên chuyện này ta không quản.” Cơ Nhược Phong nói.
Lôi Mộng Sát ngơ ngác, sau đó đột nhiên vỗ bàn một cái: “Đánh hắn!”
Cơ Nhược Phong ở bên cạnh nghiêng đầu: “Ồ? Đánh ai?”
“Đương nhiên là đánh cái lão già họ Vinh bán con cầu vinh kia rồi! Đời này ta chưa từng thấy ai như vậy, nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy con gái vào hố lửa! Con gái không muốn, lão ta lại nhất quyết ép gả, con gái chạy rồi hắn còn muốn bắt lại! Trên đời này sao lại có loại như vậy!” Lôi Mộng Sát tức tối mắng chửi: “Loại người này có đánh chết cũng được!”
Cơ Nhược Phong phủi tay: “Lôi tướng quân hào hùng quá nhỉ! Sao còn chưa ra tay?”
Lôi Mộng Sát sắc mặt ngại ngùng: “Nếu ta ra tay, e là chuyện hôm nay không dễ gì kết thúc.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Cơ Nhược Phong hỏi.
Lôi Mộng Sát cao giọng hét tướng lên: “Tư Không Trường Phong, cố lên!”
‘Bộp’ một tiếng, cửa sổ căn nhà đối diện bị đâm thủng, một ông lão tóc trắng bị đánh bay ra, ngã thẳng xuống dưới đất.
Tư Không Trường Phong từ trong cửa sổ nhảy ra, cầm trường thương hạ xuống đất.
“Thiên Khải Chu Tước Thủ Hộ quyết đấu với tông chủ Ảnh Tông ngay trên đường ? Không tốt cho lắm...” Lôi Mộng Sát bất đắc dĩ nói.
Dịch Bặc đứng dậy, ho khan một tiếng: “Cuối cùng cũng được thấy Kinh Long Biến của Chu Tước sứ
Tư Không Trường Phong giậm trường thương xuống: “Ngươi già rồi.”
Dịch Bặc cười khổ: “Ta già rồi sao?”
Tư Không Trường Phong giơ tay chỉ vào tim: “Chính vì ngươi già rồi, cho nên ngươi không còn tin tưởng thanh kiếm trong tay mình mà đi tin tưởng nhưng chuyện khác. Ví dụ như quyền lực. Đồ đệ của ngươi, Lạc Thanh Dương còn chưa già, hắn vẫn chỉ tin vào kiếm của mình.”
Dịch Bặc cúi đầu nói: “Có lẽ vậy, nhưng ta không còn đường lui.”
“Ngươi không có đường lui thì đi thẳng về phía trước. Ngu xuẩn.” Thân hình Tư Không Trường Phong đột nhiên lướt tới, vung trường thương trong tay, cuốn hết gió thổi xung quanh, chỉ trong chốc lát đã vang lên tiếng chim chóc kêu vang.
Cơ Nhược Phong cảm thán: “Đúng là một mũi thương tốt.”
“Sư phụ đã nói, tương lai thằng nhóc này sẽ là Thương Tiên.” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói.
“Hình như lại có người đến.” Cơ Nhược Phong quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa đang lao tới phía cuối con đường, trên xe ngựa khắc biểu tượng của dòng họ Tiêu, Thần Điểu Đại Phong.
“Là xe ngựa trong cung.” Lôi Mộng Sát cau mày nói.
Tấm rèm xe ngựa vén lên.
Một quân cờ đột nhiên bay ra, bắn thẳng về phía sau lưng Tư Không Trường Phong.
Lúc này Tư Không Trường Phong đang dốc toàn lực xuất thương, thương đã đâm ra, không cách nào quay đầu lại.
“Chết tiệt.” Hắn hạ giọng chửi.
“Đúng là chết tiệt.” Lôi Mộng Sát bước lên trước một bước, đột nhiên giơ ngón tay.
Lôi môn Kinh Thần chỉ.
Trường thương của Tư Không Trường Phong giáng xuống, đánh gãy trường kiếm trong tay Dịch Bặc thành hai nửa, sau đó lại giơ lên, đặt ngay trên cổ họng Dịch Bặc.
Quân cờ trắng kia vỡ tan giữa không trung, không để lại chút dấu vết nào.
“Đại tổng quản, tới thật đúng lúc.” Tư Không Trường Phong không quay đầu lại.
Trong xe ngựa, một đôi giày tím bước ra, đại hoạn quan cao gầy đứng giữa đường Chu Tước, nhìn về phía Tư Không Trường Phong. Cấm quân đi theo xe ngựa lập tức phong tỏa toàn bộ con đường Chu Tước này. Bách tính bình thường, thậm chí quan viên trong triều đều chạy ra.
Đương nhiên Cơ Nhược Phong và Lôi Mộng Sát vẫn ngồi trên lầu chậm rãi uống rượu.
Hoàng đế đã đổi, đương nhiên đại tổng quản cũng không còn là đại tổng quản trước kia. Đại tổng quản Cẩn Tuyên hiện giờ là đệ tử của đại tổng quản Trọc Thanh, nghe nói võ công đã được chân truyền từ Trọc Thanh, hắn và Lạc Thanh Dương là hai đại cao thủ trong đại nội.
“Đường đường Chu Tước sứ lại đi ẩu đả với tông chủ Ảnh tông ngay ngoài đường, có phải làm mất mặt Bắc Ly ta không?” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.
“Không cần nhiều lời.” Tư Không Trường Phong hất thương đánh văng Dịch Bặc sang bên cạnh rồi quay người: “Ngươi muốn thế nào?”
Cẩn Tuyên cũng biết tính cách của vị Chu Tước sứ này, không để ý tới hắn mà trực tiếp hành lễ với Phong Tuyết lâu: “Tuyên Phi nương nương, bệ hạ lệnh cho ta tới hộ tống nương nương hồi cung.”
“Tuyên Phi? Ta không thích cách gọi này.” Cuối cùng Dịch Văn Quân cũng nhảy từ trên gian các xuống, lạnh lùng nói.
“Cung nghênh nương nương hồi cung.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu nói.
“Cung nghênh nương nương hồi cung.” Phía sau hắn, ba trăm Hổ Bí Lang đồng thanh hô.
Lôi Mộng Sát cau mày nói: “Lôi Hổ Bí Lang ra dọa người?”
Cơ Nhược Phong lắc đầu nói: “Không phải, là lôi hoàng đế ra dọa người.”
Tư Không Trường Phong cười lạnh nói: “Nghe nói ngươi là cao thủ sánh ngang với Lạc Thanh Dương, tên Lạc Thanh Dương kia thì ta có nói nát cả miệng cũng không chịu rút kiếm, thế thì hôm nay thử tay nghề nhà ngươi một chút.”
Đại tổng quản Cẩn Tuyên khẽ nhíu mày: “Xin Chu Tước sứ chú ý thân phận của mình.”
“Chú ý thân phận cái gì, ta vốn là lãng khách giang hồ, thấy khó chịu thì đánh, thấy thứ gì muốn thì cướp, làm gì có thân phận gì.” Tư Không Trường Phong giơ trường thương, chỉ vào đại tổng quản Cẩn Tuyên: “Ngươi tưởng ta bị dọa chắc?”
Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu với Dịch Văn Quân: “Cung nghênh nương nương hồi cung. Bệ hạ và hoàng tử đều đang đợi.”
Tư Không Trường Phong quay đầu lại nhìn Dịch Văn Quân một cái.
Ý của Tư Không Trường Phong rất đơn giản, ngươi nói một câu là ta lập tức ra tay, mặc kệ đại tổng quản, Hổ Bí Lang, Thiên Khải Thủ Hộ gì đó, chỉ cần ta chưa chết, bọn chúng sẽ không thể đưa ngươi đi.
Cơ Nhược Phong thấy ánh mắt đó, hắn hỏi Lôi Mộng Sát: “Nếu đánh thật thì sao?”
Chân khí lưu chuyển trên ngón tay Lôi Mộng Sát, nhưng vẫn không quyết định: “Cùng lắm là để Lang Gia Vương ra mặt thu xếp thôi.”
Đương nhiên Dịch Văn Quân cũng hiểu ý Tư Không Trường Phong, thế nhưng cô lại lắc đầu, thở dài: “Thế thì đi thôi.”