Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299. Đi Thì Đi Thôi

Chương 299. Đi thì đi thôi

Cơ Nhược Phong đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi khỏi.

Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng: “Tội gì phải vậy.”

“Đúng vậy, tội gì.” Cơ Nhược Phong chạm tay vào trường côn bên hông, bước chân không dừng lại: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, ta cũng định đi xuống giúp cô ấy.”

Tư Không Trường Phong kinh ngạc, sau đó hỏi: “Vì sao?”

Cơ Nhược Phong thở dài, lắc đầu với hắn: “Từ nhỏ ta đã bị nhốt trong lồng giam này, ta biết lần này chắc chắn không thể trốn thoát được. Cảm ơn ngươi, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi làm như vậy đã là đủ rồi.”

“Người sống trên đời, không phải chỉ muốn đủ.” Tư Không Trường Phong nói.

Dịch Văn Quân cúi đầu.

“Mà là không hối hận.” Tư Không Trường Phong siết chặt trường thương. “Dịch cô nương, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Dịch Văn Quân im lặng cả nửa ngày, cuối cùng chỉ nói với Cẩn Tuyên hai chữ: “Đi thôi.”

“Cung thỉnh!” Đại tổng quản Cẩn Tuyên lùi sang bên cạnh, nhường đường lên xe ngựa.

Dịch Văn Quân cứ thế bước từng bước một đến xe ngựa, không nói gì.

Tư Không Trường Phong nhìn cô lên xe, lại nhìn xe ngựa dời đi, cầm trường thương đứng lẻ loi giữa con đường Chu Tước, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Lôi Mộng Sát từ trên gian các bên trên nhảy xuống, đứng bên cạnh Tư Không Trường Phong: “Nếu cả hai quyết định đều rất hối hận thì sao?”

Tư Không Trường Phong nhìn thương trong tay: “Vậy thì để cơ hội hối hận cho mình, đừng để cho người khác.”

“Nếu vừa rồi cô ấy gật đầu, vậy cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể rời khỏi Thiên Khải Thành này. Vì giữ lại nữ nhân này, đừng nói ba trăm Hổ Bí Lang, ba vạn Vương Lâm thiên quân còn có thể phát động toàn bộ.” Lôi Mộng Sát thở dài: “Cô ấy làm vậy là để bảo vệ ngươi, cũng là để bảo vệ con trai mình. Vừa rồi Cẩn Tuyên cố ý nhắc tới thất hoàng tử, đó cũng là uy hiếp Dịch Văn Quân.”

“Vô nghĩa.” Tư Không Trường Phong nhìn bầu trời, đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Vừa rồi Dịch cô nương nói câu cuối cùng là gì?”

“Cô ấy nói đi thôi.” Lôi Mộng Sát nhìn theo ánh mắt Tư Không Trường Phong, nhưng không thấy cái gì.

Tư Không Trường Phong gật nhẹ đầu: “Thế thì đi thôi.”

Tư Không Trường Phong xoay trường thương trong tay, cõng lên vai, sau đó sải bước đi về phía cửa thành.

Đến đã trống trơn, đi cũng trống trơn, cho nên lấy họ Tư Không.

Cũng nguyện hóa thành một cơn gió lớn, một đi không trở lại, cho nên đặt tên là Trường Phong.

Ngày hôm đó, Chu Tước Thủ Hộ của Thiên Khải Thành, ngay lúc thanh thế hắn đang vang dội nhất, rời khỏi Thiên Khải Thành mà không hề quay đầu lại.

Hắn vốn là lãng khách, vốn dĩ bốn biển đều là nhà, chẳng qua vì lệnh của sư phụ mà dừng lại trong tòa thành này. Vốn dĩ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn có thể rời khỏi, nhưng có một số thứ khó lòng dứt bỏ giữ hắn lại. Thời khắc này, rốt cuộc hắn đã hạ quyết tâm.

“Không còn cách nào, vốn không thuộc về Thiên Khải Thành này mà.” Tư Không Trường Phong sải bước đi trên đường.

Hai bên mái hiên có một người đeo mặt nạ nhanh chóng bước theo.

“Lên đường rồi, không tới đó nói lời từ biệt à?’

“Không đi, không đi.”

“Chẳng phải ngươi nói người sống trên đời, mong muốn là không hối hận à?”

“Ai nói ta sẽ hối hận?”

“Còn gặp mặt không?”

“Còn. Chúng ta còn rất trẻ, thiên hạ lại rộng lớn, chắc chắn sẽ có ngày gặp nhau.”

“Ai cũng nói ngươi lang thang từ nhỏ, chưa đi học ngày nào. Sao đôi lúc nói chuyện lại mang ý thơ như vậy?”

“Vì trong lúc lang thang ta gặp được một tú tài nghèo khổ, hắn rất thích nói mấy lời vớ vẩn này.”

“Ồ? Tú tài kia chắc rất thú vị, đã lâu vậy rồi mà ngươi vẫn nhớ tới hắn.”

“Hắn tên là Quân Ngọc, hắn nói một ngày nào đó hắn sẽ dương danh thiên hạ.”

Bước chân của Cơ Nhược Phong hơi chậm lại, dưới tấm mặt nạ bỗng lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Ồ? Quân Ngọc à.” Sau đó hắn dừng bước, nhìn Tư Không Trường Phong càng đi càng xa.

Tư Không Trường Phong đi tới cửa thành của Thiên Khải Thành, ném một hạt bạc cho người chăn ngựa bên cạnh, sau đó nhận cương ngựa, vỗ cổ nó: “Huynh đài, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Hắn tung người lên ngựa, đột nhiên vung roi.

Trong căn lầu trăm hoa đua thắm kia, đóa hoa lạnh lùng cao quý nhất không còn vẻ lạnh nhạt lúc bình thường, giơ tay hất tung cây đàn cổ trước mặt.

“Hắn đi rồi?”

“Ơ?”

“Không tới đây tạm biệt?”

“Không có, đi tới cửa thành, không hề quay đầu tới một cái.”

“Có để lại lời nhắn gì không?”

“Không có.”

“Khốn kiếp!”

Trong Bách Hoa Lâu, trăm hoa rụng.

Trong Lang Gia vương phủ, Tiêu Nhược Phong đang tưới hoa, nghe được tin này cũng không kinh ngạc, vẫn chậm rãi tưới nước: “Hắn ấy, kiểu gì cũng sẽ đi. Thiên Khải Thành này quá nhỏ, chỉ có thiên hạ mới chứa được hắn.’

“Trước đây không lâu Đường Liên Nguyệt đã đi rồi, giờ lại thiếu mất Tư Không Trường Phong. Thái độ của Cơ Nhược Phong luôn mập mờ, Thiên Khải Tứ Thủ Hộ mà ngươi vất vả sáng lập chỉ còn lại mình Tâm Nguyệt. Ngươi không thấy đáng tiếc ư?” Lôi Mộng Sát hỏi.

“Kiếm Tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân. Có hai vợ chồng các ngươi là đủ rồi.” Tiêu Nhược Phong vuốt ve đóa Hỏa Diễm Tường Vi tới từ Nam Quyết, mỉm cười: “Huống chi hiện giờ triều chính thái bình, lại thêm có Ảnh tông, Thiên Khải Thành không cần nhiều người bảo vệ đến vậy. Nhưng khi đó bọn họ đã đáp ứng với ta một chuyện, cho dù bọn họ đi rồi, nhưng sẽ không quên chuyện đó.”

“Chuyện gì?” Lôi Mộng Sát hỏi.

“Bọn họ cầm lệnh bài thủ hộ, sau này nếu có người cần bọn họ bảo vệ, bọn họ sẽ xuất hiện. Nếu bọn họ đã chết thì con cháu của bọn họ cũng không vứt bỏ tấm lệnh bài thủ hộ kia.” Tiêu Nhược Phong buông bình nước xuống, đứng dậy: “Đây là ước định giữa ta và bọn họ.”

“Ngươi nói người mà tương lai bọn sẽ bảo vệ, có phải là...”

“Ta còn chưa quyết định, dù sao hắn vẫn còn rất nhỏ.” Tiêu Nhược Phong chậm rãi nói: “Nhưng ta rất ít khi nhìn lầm.”

“Đúng rồi, chuyện Dịch Văn Quân trở về...” Lôi Mộng Sát lo lắng nói: “Hình như hơi kỳ lạ.”

“Hàn Sơn tự Vong Ưu đại sư đưa thư về, gian nhà tranh đã sập, Diệp Đỉnh Chi và Dịch Văn Quân không rõ kết cục. Bây giờ Dịch Văn Quân xuất hiện ở Thiên Khải Thành, còn Diệp Đỉnh Chi vẫn không rõ tung tích. Chuyện này có vẻ không đơn giản.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng: “Còn cả Bách Lý Đông Quân nữa, hắn cũng rời khỏi Tuyết Nguyệt thành. Ta cứ cảm thấy những chuyện này có liên hệ, nhưng không thể thấy được mối liên hệ đó.”

Lôi Mộng Sát day trán: “Đúng là đau đầu.’

“Ta cứ cảm thấy, chăng bao lâu nữa thời gian yên ổn này sẽ kết thúc.” Tiêu Nhược Phong thở dài.

Bên ngoài Thiên Khải Thành, Tư Không Trường Phong giơ cánh tay phải, nhìn con thần điểu Chu Tước giang cánh bay trên không, nói đầy ẩn ý: “Cho dù ta có chết, đời sau cũng không được vứt bỏ tấm lệnh bài Chu Tước này. Tiêu Nhược Phong, ngươi đúng là để mắt tới ta, người như ta làm sao lại thành thân, có con cháu được?”

“Đi! Ngao du thiên hạ!”

 

Bình Luận (0)
Comment