Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300. Đi Ra Biển Khơi

Chương 300. Đi ra biển khơi

Trong Sa La thành ở biên giới, một thư sinh trung niên dáng vẻ hào sảng đang ngửa đầu uống từng hớp rượu, nhẹ nhàng vung roi ngựa, rèm che xe ngựa đột nhiên vén lên, bên trong vang lên một giọng nữ: “Quân Ngọc tiên sinh, hắn tỉnh rồi.”

Đương nhiên những người này chính là Bách Lý Đông Quân, Nguyệt Dao và Quân Ngọc. Bọn họ rời vùng cực bắc rồi đi thẳng về phía nam, giờ đã tới biên giới Bắc Ly, vào tòa thanh nhỏ tên Sa La ở biên giới.

Nghe tiếng nói sau lưng, Quân Ngọc gật nhẹ đầu, đỗ xe ở bên rồi đứng dậy đi vào trong, nhìn Bách Lý Đông Quân nằm đó sắc mặt trắng bệch hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Bách Lý Đông Quân uể oải lắc đầu: “Cảm giác rất không tốt. Ta không cảm nhận được trong người có tí chân khí nào.”

“Nội lực của ngươi bị hút sạch.” Quân Ngọc thở dài.

Bách Lý Đông Quân không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta đoán được, Diệp Đỉnh Chi thì sao? Hắn thế nào rồi, còn sống chứ?”

“Ít nhất khi chúng ta tách ra thì hắn vẫn còn sống, nhưng những người dẫn hắn đi thì chưa chắc.” Quân Ngọc trầm giọng nói: “Vị huynh đệ của ngươi đã nhập ma.”

“Vì sao không mang hắn về?” Giọng điệu của Bách Lý Đông Quân rất bình tĩnh, không hề có ý phàn nàn.

Quân Ngọc lại hơi áy náy nói: “Hắn lúc đó, cho dù là ta cũng không tự tin có thể mang hắn đi được, thậm chí ta còn lo hắn có đột nhiên nổi đóa lên, nhân lúc ta chưa chuẩn bị giết cả hai người các ngươi không.”

“Ta hiểu rồi. Dù sao cũng cám ơn sư huynh.” Bách Lý Đông Quân cố gắng đứng dậy: “Nhưng Diệp Đỉnh Chi không thể ở lại nơi đó, ta nhất định phải mang hắn về.”

“Với võ công hiện giờ của ngươi, một tên đệ tử gác cửa của Thiên Ngoại Thiên cũng có thể đánh ngã được. Còn Diệp Đỉnh Chi, trong toàn bộ thiên hạ hiện giờ, chỉ có vài người chế ngự được hắn mà thôi. Ngươi phải lo cho chính mình đi.” Quân Ngọc nhìn sang phía Nguyệt Dao.

Giờ phút này dung nhan Nguyệt Dao cũng tiều tụy, tuy chặng đường vừa rồi đã ngăn cản được Thiên Ngoại Thiên khởi xướng chiến tranh với Bắc Ly, nhưng lại hại chết phụ thân mình, ngoài ra còn khiến Diệp Đỉnh Chi tẩu hỏa nhập ma, cho dù thế nào cũng không thể coi là thành công được. Nhưng cô vẫn cố gắng khích lệ Bách Lý Đông Quân: “Giờ phải nghĩ cách khôi phục công lực đã. Quân Ngọc tiên sinh lợi hại như vậy, chắc chắn có cách.”

Quân Ngọc không tiếp lời, im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu: “Không, ta không có cách nào.”

Bách Lý Đông Quân cười khổ một tiếng, có vẻ đã đoán trước.

“Mấy hôm nay ta vẫn luôn bắt mạch sư đệ, cũng nghĩ hết mọi cách, nhưng nói thật, bây giờ ta vẫn không nghĩ ra cách nào chữa trị cho sư đệ. Thậm chí trong thế gian này, người chữa được cho sư đệ, ngoài sư phụ ra, ta không nghĩ ra được ai khác. Nhưng bây giờ sư phụ không rõ hành tung, ta cũng không tìm được người.” Quân Ngọc trầm giọng nói.

“Dược Vương Tân Bách Thảo thì sao? Chúng ta có thể tới Dược Vương Cốc thử xem?” Nguyệt Dao hỏi.

“Đúng là Tân Bách Thảo có y thuật thiên hạ vô song, nhưng thương tích của sư đệ không phải chỉ dùng y thuật là chữa được. Chân khí trên người bị hút sạch trong khoảnh khắc, nội hải bị tổn hại hết sức nghiêm trọng, nhất định phải có một cao thủ giúp hắn tái tạo nội hải.” Quân Ngọc thở dài nói: “Đáng tiếc, trong thiên hạ hiện giờ ta chỉ biết một người có năng lực này, chính là sư phụ.”

“Ta còn biết một người, chắc hắn cũng làm được.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.

“Ai?” Quân Ngọc sửng sốt.

“Mạc Y.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.

Nguyệt Dao nhíu mày, có vẻ từ trước tới nay chưa từng nghe tới cái tên này.

Quân Ngọc lại như đang suy tư: “Cái tên mà ngươi vừa nói, hình như rất lâu trước ta từng nghe sư phụ say rượu nhắc tới. Xem ra ngươi đã từng tới hải ngoại tiên sơn, vùng đất bồng lai.”

“Nhiều năm trước ra du lịch Ly Hải, ta từng tới nơi đó, gặp hai sư đồ ở đó.” ánh mắt ảm đạm của Bách Lý Đông Quân đột nhiên lóe sáng: “Chắc chắn Mạc Y có năng lực đó.”

“Nếu đúng là Mạc Y mà sư phụ từng nhắc tới, thế thì rất có thể.” Quân Ngọc gật nhẹ đầu: “Chỉ tiếc là đến hải ngoại tiên sơn thì ta không thể đi cùng ngươi được.”

“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Quân Ngọc thở dài: “Hải ngoại tiên sơn chỉ gặp người muốn gặp. Nhiều năm trước ta đã làm sai một chuyện, sai lầm đó khiến cho nếu ta tới gần tiên sơn ấy, chắc chắn con thuyền sẽ bị sóng biển lật tung.”

“Sư huynh đã làm gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ta cầm một thanh kiếm, đánh sập một ngọn núi, khiến rất nhiều người bị thương, phá hủy mấy tòa đạo quán, cuối cùng còn nổi giận châm lửa đốt.” Ánh mắt Quân Ngọc đầy hối hận: “Còn Mạc Y và sư phụ của hắn, vốn là người của ngọn núi ấy.”

“Lúc còn trẻ tính tình sư huynh tệ đến vậy à?” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Lúc đó không nhẫn nhịn một chút được à?”

Quân Ngọc gãi đầu một cái: “Chuyện đã qua rồi. Năm xưa đập phá cũng là nổi giận vì hồng nhan...”

“Hồng nhan?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

“Trong đạo quán đó có một vị đạo cô...” Thần sắc Quân Ngọc hơi xấu hổ: “Không nói mấy chuyện này nữa, Hải ngoại tiên sơn ở ngoài Ly Hải, dọc đường cực kỳ gian khổ, năm xưa ngươi còn võ công, chỉ cần biết đường thì tới đó cũng không vấn đề gì, nhưng bây giờ công lực của ngươi đã mất hết...”

“Ta có thể.” Nguyệt Dao đột nhiên nói. “Ta sẽ đi cùng hắn, chắc chắn sẽ đưa hắn tới đó.”

Quân Ngọc nhíu mày: “Ồ?”

“Không được.” Ngoài xe ngựa vang lên một giọng nói, chỉ thấy một cô gái áo xanh bước vào, cô ném bọc lương khô trong tay xuống dưới đất rồi cả giận nói: “Tiểu thư! Người vừa trốn khỏi chỗ chết, không được đặt mình vào nguy hiểm nữa!”

“Quân Ngọc tiên sinh, trước khi đi, ta có một chuyện cần nhờ.” Nguyệt Dao dịu dàng nói.

Quân Ngọc xua tay, rồi ôm quyền nói: “Cô nương cứ nói.”

Nguyệt Dao mỉm cười: “Phiền tiên sinh thu xếp cho thị nữ của ta, tính cách cô ấy bướng bình, nóng nảy, làm phiền tiên sinh.”

“Không sao.” Quân Ngọc quay đầu sang nhìn Bách Lý Đông Quân một cái: “Sư đệ, sắp tới lúc ly biệt, sư huynh hỏi ngươi một câu.”

Bách Lý Đông Quân cúi đầu nói :”Sư huynh cứ nói.”

“Sau khi khôi phục công lực, ngươi sẽ làm gì?”

“Đương nhiên là mang Diệp Đỉnh Chi về.”

“Nếu Diệp Đỉnh Chi đã không còn là Diệp Đỉnh Chi lúc trước mà trở thành một ma đầu thì sao?”

“Thế thì đánh ngã hắn trước rồi mới mang về.”

“Vẫn đơn giản như vậy à.” Quân Ngọc đặt tay lên bả vai thị nữ áo xanh, lùi lại phía sau, chỉ trong chớp mắt đã đứng trên đường dài.

Nguyệt Dao nhận roi ngựa, đột nhiên vung lên, xe ngựa nghênh ngang rời khỏi.

Nước mắt bất giác tràn mi cô gái áo xanh: “Tiểu thư...”

Quân Ngọc giơ bình rượu bên hông lên ngửa đầu uống một ngụm, nhưng phát hiện trong bình rượu đã trống trơn. Hắn cười nói: “Đời này hiếm khi được chung đường, có thể là trọn đời, cũng có thể là nhất thời, ngươi cứ để bọn họ đi thôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment