Bách Lý Đông Quân bị một cơn sóng đánh xuống, trong thủy triều không có chỗ nào mượn sức, ngay lúc sắp bị sóng lớn nuốt trọn, y đặt tay lên chuôi đao sau lưng.
Bên hông y có một thanh kiếm tên Bất Nhiễm Trần.
Sau lưng một có một lưỡi đao, tên Tẫn Duyên Hoa.
“Đao lên!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung đao về phía mặt biển.
Đao khí bộc phát, đẩy hắn về phía trước, chớp mắt đã phá sóng lao tới.
“Được.” Mạc Y điểm nhẹ mũi chân, chỉ thấy một thùng gỗ từ dưới đất bắn lên. Mạc Y giơ chân giẫm lên thùng gỗ, ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng: “Nên uống một chén.”
“Mạc Y! Đó là rượu của ta mà! Ta còn chưa uống đâu!” Bách Lý Đông Quân mắng.
Mạc Y không tức giận vì Bách Lý Đông Quân gào thét với gọi thẳng tên, dù sao ngày trước Lý tiên sinh cũng vì một ngụm rượu mà bị Bách Lý Đông Quân mắng chửi. Y nhẹ nhàng giơ một ngón tay, đục một lỗ trên thùng gỗ, rượu trong thùng chảy thành dòng đổ vào miệng Mạc Y. Mạc Y không uống nhiều, nhanh chóng đá cục đá nhỏ bên dưới lên chặn lỗ hổng. Hắn liếm môi một cái: “Hơi mặn.”
Bách Lý Đông Quân dựa vào khu vực Tây Nam và đao khí cường hãn lăn lộn trong cơn sóng thủy triều, nhưng chỉ miễn cưỡng giữ cho mình không rơi xuống. Y thở dài, lại cầm Bất Nhiễm Trần bên hông.
“Sư phụ, cho người thấy Song Thủ Đao Kiếm thuật của ta!”
Tay trái Bất Nhiễm Trần, tay phải Tẫn Duyên Hoa.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, kiếm khí dâng trào, đao khí múa lượn, mặc cho sóng gió mãnh liệt ra sao cũng không thể tới gần y trong phạm vi ba thước, Bách Lý Đông Quân cứ như bay thẳng lên, chẳng khác nào...
“Chong chóng tre?” Ánh mắt Mạc Y bỗng nhiên thất thần.
Hắn nhớ tới cô bé thích mặc áo xanh, đứng bên bờ sông xoay tròn, sau đó mỉm cười vui vẻ.
“Tiểu Lục Nhi.” Mạc Y cúi đầu.
Còn ở đằng khác, cuối cùng Bách Lý Đông Quân cũng phá sóng lao lên, y thu đao thu kiếm, để cho thân thể trôi nổi trong sóng triều, ngẩng đầu nhìn lên trời, đó là bầu trời đỏ rực như lửa, cúi đầu nhìn biển, lại là sóng biển dâng trào mãnh liệt, lại nhìn phía trước, hơi nước mịt mù.
Trong sương mù như có thần phật tĩnh tọa, tiên nhân nhảy múa.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên có một ý tưởng to gan, thân thể y tiếp tục hạ xuống, trước khi rơi vào nước biển, y đột nhiên nắm lấy đao kiếm trong tay.
Mạc Y khôi phục thần trí từ trong hồi ức, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đông Quân, cho dù hắn luôn bình tĩnh nhưng lúc này ánh mắt cũng toát lên vẻ kinh hãi, hắn quát lớn: “Không được!”
Nhưng đã không kịp, Bách Lý Đông Quân đã múa cả đao kiếm, đột nhiên bổ về phía hơi nước kia.
“Là người hay thần, phía ngoài điểm cuối còn có điểm cuối hay không! Hãy để ta thấy cho rõ!” Bách Lý Đông Quân cao giọng gầm lên.
Đao kiếm chém xuống.
Hơi nước chỉ dao động một chút, nhưng không hề suy chuyển.
Bách Lý Đông Quân sững sờ, thủ đoạn đao kiếm: “Chẳng lẽ chỉ là hơi nước thôi?”
Phía sau hơi nước, tiên nhân nhảy múa chợt ngừng tay, cái bóng lung lay, như đi tới trước hơi nước, có thể xuyên qua làn sương bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn không đi tới. Có điều cái bóng dường như giơ một ngón tay chỉ ra ngoài hơi nước.
Nước biển mênh mông lập tức ngưng bặt.
Rõ ràng hơi nước rung động một chút.
Sau đó Bách Lý Đông Quân cảm thấy đao kiếm với uy thế vô thượng vừa rồi phản ngược lại. Bách Lý Đông Quân muốn ngăn cản, nhưng đòn vừa rồi đã khiến y hao sạch sức lực. Có điều, ngay lúc này, một tay áo màu trắng bỗng cuốn lấy eo của y, kéo y về phía sau. Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, thấy Mạc Y cưỡi gió lướt đi, đang bay về phía mình.
“Mạc Y tiền bối!” Bách Lý Đông Quân gọi.
“Không biết tự lượng sức mình.” Mạc Y hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo hất Bách Lý Đông Quân bay ngược lại vách núi, sau đó thân thể xoay tròn, đứng trên không trung, giơ một chưởng với đao kiếm khí thế cực kỳ hung hãn kia.
“Bát Quái!”
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.
Tâm pháp tối cường của Hoàng Long sơn, Bát Quái tâm môn.
Bách Lý Đông Quân đứng trên bờ âm thầm kinh hãi: “Hình bát quái to thật.”
Một hình bát quái khổng lồ hiện ra, ngăn cản toàn bộ đao thế kiếm thế vừa rồi.
Hình bóng sau hơi nước vẫn đứng yên tại đó, không tiến tới cũng không lui lại.
Mạc Y lơ lửng trên không trung, ống tay áo phất phới, dáng vẻ phong lưu tựa tiên nhân, nhưng gương mặt của hắn lại nghiêm nghị hiếm thấy.
“Lên!” Mạc Y vung ống tay áo, nước biển vốn đã phẳng lặng lại cuộn trào mãnh liệt.
Cuối cùng cái bóng sau hơi nước cũng lui lại.
Mạc Y khẽ thở ra một hơi, quay người hạ xuống vách núi.
“Rốt cuộc phía sau hơi nước là cái gì?” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi.
Mạc Y thu ống tay áo, nhìn làn hơi nước dần dần ổn định lại: “Thứ không nên biết thì đừng nên hỏi.”
Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Chẳng lẽ đi qua điểm cuối này còn có thiên địa, trên thiên địa đó có tiên nhân thật sự?”
“Nếu là tiên nhân, ngươi đã chẳng thể đứng đây được rồi.” Mạc Y nói đầy ẩn ý: “Chuyện đó đợi sau khi ngươi có năng lực hẵng hỏi, bây giờ ngươi còn kém xa lắm.”
Bách Lý Đông Quân cắm đao kiếm xuống đất, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vừa rồi ta ngộ được nội công tâm pháp của mình rồi.”
“Ồ?” Giọng điệu của Mạc Y vẫn lạnh nhạt.
“Mấy tháng qua, ta thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình hóa thành bạch long, bơi lội trong biển rộng. Ta từng nghĩ là Cổ Trần sư phụ sáng tạo ra Thu Thủy Quyết, tiến thêm một bước là từ Thu Thủy Quyết vào biển lớn, nội công tâm pháp của ta nên coi biển rộng là thiên đạo. Đường chủ Bách Hiểu Đường Cơ Nhược Phong đã từng nói, số mệnh ta vốn có duyên với nước, trong lòng ta cũng có cảm ngộ, đã vượt qua Thu Thủy Quyết. Thế nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy tiếc nuối. Mãi tới khi phá sóng lao ra, bay lên trên mặt biển, chứng kiến bầu trời đỏ rực như lửa, thấy biển cả đổ xuống, trong lòng lại nảy sinh chiến ý với tiên nhân trong sương mù.” Con mắt Bách Lý Đông Quân bỗng sáng rực lên: “Lại cảm thấy, biển cả vẫn chưa đủ.”
“Vậy thế nào là đủ!” Mạc Y hỏi.
“Trời, chỉ có trời mới là đủ!” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng giậm chân xuống đất, đứng trên vách núi, lại càng hoang vu: “Nội công của ta tên Thùy Thiên.”
Thùng gỗ chứa rượu đột nhiên nổ tung.
Bách Lý Đông Quân xoay người, đột nhiên hút một cái.
Cột nước từ trong thùng bay ra, rơi thẳng vào miệng Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân liếm môi một cái: “Đúng là hơi mặn.”
Mạc Y bình tĩnh nói: “Ngươi uống nhiều rượu như vậy, sẽ say.”
Thân thể đã bắt đầu lung lay: “Hình như ta đã say rồi. Bây giờ ta rất muốn, rất muốn...”
“Muốn gì? Múa kiếm?”
“Không, đột nhiên ta thấy muốn đánh quyền.” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.