Bách Lý Đông Quân cứ thế đứng trên vách núi, lảo đà lảo đảo đánh một bộ quyền pháp.
Xưa nay Mạc Y chưa từng thấy bộ quyền pháp này, nhìn một lát rồi cười nói: “Ta chưa từng thấy quyền pháp này, là gì? Thụy Mộng La Hán quyền của Phật gia, hay là Tam Bộ Điên của Đạo gia?”
Bách Lý Đông Quân ợ một hơi rượu, lại vung quyền khiến sóng biển cuộn trào: “Bộ quyền pháp này là ta sự sáng tạo.”
“Ồ? Vừa sáng tạo một bộ nội công, lại sáng chế một bộ quyền pháp. Đã nghĩ ra tên chưa?” Mạc Y hỏi.
“Đợi... đợi ta đánh xong đã.” Thân thể Bách Lý Đông Quân đột nhiên ổn định lại, bàn chân giậm mạnh xuống đất, nhưng do không khống chế được lực lượng nên toàn bộ bàn chân lún xuống, lại phải vận sức nhấc lên, ợ một hơi rượu dài.
Mạc Y có vẻ ghét bỏ lùi lại phía sau, vung ống tay áo, hơi nhíu mày.
Thần sắc Bách Lý Đông Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc, không còn vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo lúc vừa rồi mà xuất quyền như nước chảy mây trôi, khí thế hùng hồn, trong làn hơi nước trên biển cả, những cái bóng kia cũng như tụ tập lại, quan sát bộ quyền pháp của Bách Lý Đông Quân.
“Không sai, đúng là một bộ quyền pháp tốt.” Mạc Y cũng tán thưởng.
Bách Lý Đông Quân đánh quyền xong, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Ta cảm thấy vẫn còn thiếu một chút. Bộ quyền pháp này không có khí thế như Thùy Thiên, chỉ có biển lớn bát ngát, chẳng bằng gọi nó là... Hải Vận đi!”
“Nội công Thùy Thiên, quyền pháp Hải Vận, đặt tên không tệ. Nhưng chỉ nửa bước Thần Du.” Mạc Y gật nhẹ đầu: “Đúng là còn kém một chút.”
“Ngươi nói kém một chút là sao?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
“Có lẽ kém một chút mới là tốt nhất.” Mạc Y đột nhiên hất tay áo, chỉ về phía tây: “Có lẽ ở đó, ngươi thấy sao?”
“Ta cảm thấy.” Bách Lý Đông Quân xoay người: “Đúng là mình nên trở về.”
“Thế thì...” Mạc Y đi ra ngoài bia đá.
Bách Lý Đông Quân lại ngửa đầu ngã thẳng xuống đất, đã say khướt.
“Lão Viên.” Mạc Y vung tay, ném Bách Lý Đông Quân ra ngoài.
Lão Viên nhảy lên, đỡ lấy Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân vẫn không phát hiện ra, vẫn ngủ rất say.
Mãi tới ngày hôm sau, trong căn lầu các thủy tạ ở sườn núi, hơi nước mông lung như tiên cảnh.
“Đau đau đau đau đau đau.” Bách Lý Đông Quân nhe răng trợn mắt, nhưng thân thể vẫn ngoan ngoãn nằm im, không dám làm gì.
“Ai bảo ngươi để râu ria lồm xồm như vậy.” Nguyệt Dao vung nhẹ con dao trong tay, rửa qua làn nước suối bên cạnh rồi cầm lên, con dao lấp lóe dưới ánh mặt trời, khiến Bách Lý Đông Quân giật thót một cái.
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Phía sau tấm bia đá như hoàn toàn không có khái niệm thời gian. Nàng nói ta đã đi mấy tháng nhưng ta chỉ cảm thấy mới có mấy ngày. Nhưng đúng là râu ria trên mặt không biết lừa người.”
“Còn cả quần áo của ngươi nữa.” Nguyệt Dao cười khẽ một tiếng.
Bách Lý Đông Quân thở dài, cúi đầu nhìn lên người mình: “Đây không phải quần áo, đây là đống vải rách.”
“Đừng động đậy, đừng động đậy.” Nguyệt Dao đè lên đầu Bách Lý Đông Quân: “Nhìn lung tung cái gì đấy?”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu, ngắm nhìn Nguyệt Dao cách mình chỉ một tấc, đang rất chăm chú cạo râu.
Làn da như sứ như ngọc, đôi mắt như nước suối trong, bờ môi mềm mại...
Đúng vậy, ta nhìn lung tung cái gì đấy?
Ta nên ngắm cái nên xem!
Ánh mắt Bách Lý Đông Quân chậm rãi đi xuống, vạt áo mở khá vừa vặn, nhưng góc độ của mình chưa đủ, còn có thể...
Thấp hơn nữa!
Thấp hơn nữa!
Gần... gần được rồi...
Hơi thở của Bách Lý Đông Quân dần trở nên dồn dập, gương mặt cũng từ từ hóa đỏ.
Nguyệt Dao không hiểu, chỉ nghi hoặc: “Chỉ là cạo râu thôi, ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”
“Không có... không có...” Bách Lý Đông Quân cười xấu hổ.
“Thôi, đừng có ngó ngoáy là được rồi.” Nguyệt Dao giơ con dao: “Không thì chảy máu đấy.”
“Nàng... nàng nhớ cẩn thân.” Bách Lý Đông Quân liếm môi một cái.
Nghe nói Phật gia có một môn võ công tên là Thiên Nhãn Thông. Người tu luyện không nói tới chuyện khác, riêng thị lực là vượt xa người thường.
“Chắc nên luyện một chút.” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.
“Luyện cái gì?” Nguyệt Dao hỏi.
“Ta nói là hình như bộ quyền pháp mà ta sáng tạo ra vẫn còn đôi chút thiếu sót, phải luyện thêm một chút.” Bách Lý Đông Quân thuận miệng bia đặt.
“Râu ria của ngươi lắm quá, cạo mãi không hết, nóng chết đi được.” Nguyệt Dao phàn nàn, sau đó giơ tay trái vén tóc ra đằng sau, chỉnh sửa lại vạt áo. “Nào, tiếp tục nào.”
“Ai da.” Nhịp tim của Bách Lý Đông Quân lỡ mất nửa nhịp.
“Lớn!” Bách Lý Đông Quân không nhịn được thốt lên.
“Cái gì lớn?” Nguyệt Dao sững sờ.
“Ngực, lớn quá!” Bách Lý Đông Quân không khống chế nổi bản thân.
Sau đó là tĩnh lặng.
Khoảng thời gian tĩnh lặng này đủ khiến Bách Lý Đông Quân tỉnh táo lại, không còn mất tự chủ như lúc trước, cũng đủ cho Nguyệt Dao giơ chân đá Bách Lý Đông Quân rơi xuống sông. Nhưng trước khi Bách Lý Đông Quân rơi xuống, y lập tức kéo theo Nguyệt Dao. Nguyệt Dao tức tối kéo lại: “Ngươi định làm gì?”
Nếu là mấy tháng trước, Bách Lý Đông Quân mất hết công lực, Nguyệt Dao tức giận kéo như vậy chắc chắn sẽ hất Bách Lý Đông Quân ra.
Nhưng bây giờ Bách Lý Đông Quân đã luyện thành nội công Thùy Thiên.
Thế nên Nguyệt Dao tức tối kéo một cái, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, lập tức bị Bách Lý Đông Quân lôi xuống sông.
Con vượn đứng trên bờ cách đó không xa ngửa đầu lên trời kêu một tiếng.
Mạc Y hạ xuống bên cạnh nó, xoa đầu nói: “Yên tâm, người dám vung kiếm với điểm cuối bầu trời sẽ không chết đuối trong một con sông nhỏ đâu.”
Lão Viên ngầm hiểu, lập tức quay đầu, không nhìn sang bên kia nữa, còn tiện tay kéo Mạc Y một cái.
Mạc Y cười nói: “Đã lâu không thấy chân tình trong nhân gian, ta không ngại ngùng gì đâu, ta muốn xem thêm một lúc.”
Lúc này, Bách Lý Đông Quân ôm Nguyệt Dao lơ lửng trong làn nước.
Quần áo trên người Bách Lý Đông Quân đã rách nát, rơi xuống nước rồi chẳng khác nào trần như nhộng.
Nguyệt Dao mặc bộ áo trắng mỏng manh, lúc này nước thấm vào làm nó dán sát người, càng tôn rõ những đường cong trên cơ thể cô.
“Bách Lý Đông Quân, ngươi điên rồi à? Ngươi làm cái gì đấy?” Nguyệt Dao cả giận nói.
Từ khi hai người gặp nhau lần đầu, Nguyệt Dao và Bách Lý Đông Quân ở cạnh nhau như một tỷ tỷ và một tiểu đệ chưa trưởng thành, ngoài lúc trở thành Vương Nguyệt, hai người còn khá bình đẳng, sau này gặp lại Nguyệt Dao lại như trước kia. Nhưng lúc này Nguyệt Dao lại bị Bách Lý Đông Quân nắm chặt, chỉ có thể tức giận chứ thậm chí không động đậy nổi.
Bách Lý Đông Quân rơi xuống nước, hai tay nắm lấy bả vai Nguyệt Dao, thân thể bắt đầu nóng rực lên, nhưng y không mất lý trí, thậm chí có vẻ như y dùng sức nhiều như vậy là vì căng thẳng.
Y nhỏ giọng nói: “Ta... ta đâu có làm gì.”
“Thế thì ngươi buông ra.” Nguyệt Dao trả lời.
“Ta chỉ muốn hôn nàng một cái.” Bách Lý Đông Quân cúi đầu.
Nguyệt Dao cả giận nói: “Đã bảo không làm gì cơ mà?”
“Cho nên ta vẫn chưa làm, chỉ nghĩ thôi.” Bách Lý Đông Quân giải thích.
Nguyệt Dao giận quá hóa cười: “Thế ngươi nghĩ xong chưa?”
“Ta nghĩ xong rồi, thế nên mới muốn hỏi nàng, có được không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Nguyệt Dao sửng sốt, không ngờ Bách Lý Đông Quân lại nói chẳng theo đường lối nào như vậy.
“Được không?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.
Cuối cùng Nguyệt Dao thở dài: “Được.”
Con ngươi Bách Lý Đông Quân lập tức mở to, thân thể nhào tới.
Hai người lại chìm xuống nước.
Mạc Y ở phía xa kinh ngạc: “Vừa rồi, không ngờ Bách Lý Đông Quân đã vào Thần Du Huyền Cảnh trong một khoảnh khắc?”