Hải ngoại tiên sơn, hiếm khi thấy tình duyên phàm trần.
Mạc Y nhảy một cái, mũi chân đạp lên một cành cây, tiện tay hái một chiếc lá, đặt lên miệng thổi.
Chim chóc trên đảo đường như đều tụ tập lại, bay quanh gian thủy tạ. Trên mặt biển xa xa bỗng có con cá voi lớn nhảy lên, rồi đâm thẳng xuống, làm sóng lớn cuộn trào. Trong rừng, tê tê, vượn, sóc, đều tụ tập trong rừng cây, đứng từ xa nhìn Mạc Y trên cành cây, nghe giai điệu du dương kia.
“Thần Du Huyền Cảnh như vậy đúng là thú vị. Đáng tiếc, chỉ được một khoảnh khắc.” Mạc Y tiện tay vung chiếc lá, sau đó điểm mũi chân lao về phía xa.
Trong dòng suối nhỏ, Bách Lý Đông Quân ôm Nguyệt Dao hạ xuống trên bờ, y nghiêng đầu sang, thở ra một hơi dài.
Đúng là chỉ hôn một cái, nhưng nụ hôn này lại quá dài.
Gương mặt Nguyệt Dao đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay bị ngạt.
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, ta rất sung sướng.”
Nguyệt Dao thở dài, không biết nên trả lời ra sao, đành nói: “Ta thấy rồi.”
“Nhưng ta là quân tử, nàng yên tâm, hôm nay ta chỉ hôn nàng một cái thôi.” Bách Lý Đông Quân nghiêm mặt nói.
“Ta hiểu, nhưng ngươi có thể dịch tay ra khỏi...” Nguyệt Dao chần chừ một chút, cuối cùng không nói nốt hai chữ "mông ta".
Lúc này Bách Lý Đông Quân mới phát hiện bàn tay mình đã bất giác đặt vào nơi không nên đặt, vội vàng buông tay, lùi lại phía sau hai bước: “Ta không cố ý, không cố ý.”
“Bách Lý Đông Quân ơi là Bách Lý Đông Quân, ngươi không phải trẻ con nữa rồi, không cần giả bộ vô tội như vậy. Ta nghe nói phụ thân ngươi Bách Lý Thành Phong thời trẻ phong lưu thành tính, toàn bộ Bắc Ly đều biết.” Nguyệt Dao đi vào trong gian các.
Bách Lý Đông Quân vội vàng chạy theo: “Nhưng sau khi phụ thân gặp được mẫu thân đã thay đổi hoàn toàn, cải tà quy chánh, sau này không hề phong lưu nữa.”
“Ồ, vậy à? Ngươi là con ông ấy, chắc cũng kế thừa tính phong lưu này nhỉ?” Nguyệt Dao nói đầy ẩn ý.
“Không có không có.” Bách Lý Đông Quân xua tay liên tục: “Khi phụ thân ta gặp được mẫu thân, ông ấy đã gần ba mươi rồi, cho nên thời gian trước đó mới có thể phong lưu như vậy. Còn khi ta gặp nàng, ta vẫn là một thiếu niên nho nhỏ, không hiểu mấy chuyện ấy.”
“Ồ? Tức là nếu bây giờ ta mới gặp ngươi, ngươi cũng là công tử thế gia phong lưu hả?” Nguyệt Dao đột nhiên nói.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, nàng vô lý quá.”
“Chậc, xem ra vẫn là đứa trẻ, lại muốn nói lý với con gái cơ đấy.” Nguyệt Dao đi vào gian nhà trúc, Bách Lý Đông Quân đang định đi theo nhưng bị Nguyệt Dao tiện tay cầm cái ghế đánh đuổi. “Ta phải thay quần áo, ngươi đừng có vào.”
“Vâng vâng vâng.” Bách Lý Đông Quân gật đầu lia lịa.
“Của ngươi đây.” Nguyệt Dao lại ném một bộ trường bào màu xanh của nam giới sang.
Bách Lý Đông Quân nhận lấy quần áo, ngạc nhiên: “Cái này là Nguyệt Dao tỷ tỷ làm cho ta à?”
“Nơi này là đảo hoang, lấy đâu ra vải vóc. Mạc Y tiền bối cho ta một ít quần áo cũ, ta đem đi sửa. Ngươi thử xem có vừa người không?” Nguyệt Dao trong căn nhà trúc nói.
“Vừa vặn, vừa vặn.” Bách Lý Đông Quân hưng phấn lao vào trong gian nhà trúc bên cạnh, đổi bộ quần áo rách rưới trên người thành bộ đồ xanh này, cảm giác từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều ấm áp dễ chịu như làn gió xuân. Y hưng phấn chạy ra ngoài, phát hiện Nguyệt Dao cũng đổi một bộ quần áo xanh lục, nhưng mái tóc vẫn ướt sũng buông xõa xuống. Nguyệt Dao thấy Bách Lý Đông Quân đi ra, nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy eo y, hạ giọng nói: “Vẫn rộng một chút, chắc là ngươi luyện võ mấy tháng nay nên gầy đi.”
“Nhưng sao lại là đồ xanh?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Một bộ áo xanh, nâng kiếm đi khắp giang hồ. Rất giống mấy bộ tiểu thuyết thoại bản mà ta nghe được khi còn bé.” Nguyệt Dao nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, áo trắng thì khó giặt lắm.”
“Hả? Là sao?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
Nguyệt Dao không để ý tới y, quay người đi sang phía khác: “Đúng rồi, sau này đừng gọi ta là Nguyệt Dao tỷ tỷ nữa.”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Thế thì gọi là gì?”
“Gọi là A Dao.”
Mạc Y đứng trên đỉnh núi, trên tay trái là một con bồ câu. Hắn xoa đầu con bồ câu, buộc ống đựng thư vào đùi con bồ câu: “Vất vả rồi, sẽ là một chuyến đi dài đấy.”
Lần này trở về, lại tốn ba tháng.
Trong ba tháng này, rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng tu luyện nội công Thùy Thiên tới mức bản thân hài lòng, quyền pháp Hải Vận cũng được luyện tập nhiều lần, thậm chí lão Viên cũng học xong bộ quyền pháp này. Nguyệt Dao lại làm ba bộ áo xanh, nhìn sắc mặt Nguyệt Dao có thể thấy bộ sau lại càng vừa vặn hơn bộ trước.
Mãi tới khi con bồ câu đưa thư bay trở về tay Mạc Y, Mạc Y mở ống đựng thư, nói với Bách Lý Đông Quân: “Tuyết Nguyệt thành phái người tới đón ngươi.”
“Nên về thôi.” Bách Lý Đông Quân duỗi lưng một cái.
Nguyệt Dao cũng từ trong gian nhà trúc đi ra: “Đúng là nên trở về rồi.”
“Sau này trở về, ta sẽ dẫn nàng tới Thiên Ngoại Thiên, giải quyết hết đám người còn muốn khơi mào chiến tranh, sau đó mang Diệp Đỉnh Chi về. Cuối cùng chúng ta sẽ tới Thiên Ngoại Thiên thành thân!” Bách Lý Đông Quân lớn tiếng nói.
Nguyệt Dao cười mắng: “Ai muốn thành thân với chàng!’
“Mạc Y tiền bối, đến lúc đó ngài có đến không?” Bách Lý Đông Quân lại không để ý tới cô.
Mạc Y cười nói: “Không đến.”
“Sao lại không đến?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Xa xôi quá, ta không thích ra ngoài.” Mạc Y nhún vai.
“Thế thì lúc đó ta sẽ gửi mấy bình rượu cho ngươi, coi như đã uống rượu mừng của chúng ta.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi có một loại rượu tên là Mạnh Bà Thang không?”
“Loại rượu túy sinh mộng tử, ta vẫn nhớ.” Mạc Y gật đầu.
“Đó là loại rượu kỳ diệu nhất thế gian, có thể giúp ngươi quên đi rất nhiều phiền não. Ta cảm thấy Mạc Y tiền bối tuy là thần tiên nhưng trong lòng cất giấu rất nhiều chuyện. Đến lúc đó ta sẽ ủ loại Mạnh Bà Thang bán thành phẩm, sau đó gửi cho ngươi. Có một loại rượu dẫn ở trên đảo, ngươi thêm nó vào là Mạnh Bà Thang sẽ hoàn thành.” Bách Lý Đông Quân nhìn Mạc Y.
Mạc Y quay lưng về phía hắn, đứng đó nhìn thủy triều: “Ồ? Là cái gì?”
“Là Đoạn Ưu thảo, mọc giữa vách núi. Mấy hôm trước đã phát hiện ra. Nhưng bây giờ ta không muốn quên gì cả, nếu không ta đã ủ ngay một bình Mạnh Bà Thang nếm thử.” Bách Lý Đông Quân nói đầy ẩn ý: “Loại rượu thần kỳ nhất thế gian.”
“Không uống.” Mạc Y vung ống tay áo: “Các ngươi đi đi. Mà ta ở đảo Bồng Lai, ngươi làm sao gửi được?”
“Gió thổi ngàn dặm nhạn không về, hoặc là chim nhạn đưa thư, hoặc là quý khách đích thân tới. Tiền bối, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Hy vọng không gặp lại.”
“Ai cũng nói tiên nhân tái thượng vong tình, tiền bối đúng là tuyệt tình.”
“Nếu ngươi gặp lại ta lần nữa, chắc chắn sẽ hối hận vì câu nói ngày hôm nay.”
“Người sống trên đời, phải thật dứt khoát.” Bách Lý Đông Quân nắm lấy tay Nguyệt Dao, nhảy xuống đi về phía chiếc thuyền nhỏ đang đậu ven bờ biển.