Phía ngoài Tam Xà đảo có một chiếc thuyền lớn đang đậu lại, một cô gái mặt trường bào màu trắng, hông dắt trường kiếm, đứng tựa người vào thuyền nhìn về phía xa, do dự nói: “Hải ngoại tiên sơn, Bồng Lai tiên đảo, trên đời thật sự có chỗ như vậy ư?”
Thuyền trưởng bên cạnh lau mồ hôi trên trán, hút một hơi thuốc: “Cô nương, Tuyết Nguyệt thành các ngươi trả nhiều tiền bạc nên chúng ta cũng đồng ý đi chuyến này. Nhưng ta đã nói với cô nương rất nhiều lần rồi, không ai đi qua vùng biển này được, thuyền đi tới đây đều chìm cả.”
“Ta có bảo ngươi đi qua đâu.” Cô gái đeo kiếm ngáp một cái: “Cứ chờ ở đây thôi.”
Thuyền trưởng nói đầy ẩn ý: “Chờ bao lâu?”
“Chờ bên kia có người tới.” Cô gái đeo kiếm lại ngáp một cái.
Thuyền trưởng cười: “Nếu mãi vẫn không có ai đến thì sao?”
Cô gái đeo kiếm nhún vai: “Thế thì lên đảo bắt rắn mà ăn. Ăn tầm một năm nửa năm mà vẫn không ai tới thì chúng ta trở về.”
Thuyền trưởng hút một hơi thuốc dài rồi hạ giọng nói: “Cô nương thật biết nói đùa.”
“Ta không nói đùa.” Cô gái cầm kiếm chạm tay vào trường kiếm bên hông.
Thuyền trưởng lạnh cả tim, lúc ở trên bờ hắn đã được chứng kiến kiếm thuật của cô gái này, ở cạnh cô trên biển ba tháng liền mà vẫn bình an vô sự nên hắn mới bớt lo lắng. Nhưng vừa rồi ngay lúc cô gái kia chạm vào thanh kiếm, hắn đã cảm nhận được một chút sát ý.
Cô gái xoay người, trường bào phất phới theo gió, sau lưng là chữ ‘cược’ cực kỳ bắt mắt. Cô bước lên trước một bước, nhưng lại quay về, vỗ vai thuyền trưởng, nụ cười xán lạn: “Đừng lo lắng, người kia tuy luôn hành động tùy hứng, nhưng hắn rất đáng tin cậy. Hắn đã bảo ta ở đây chờ hắn thì chắc chắn hắn sẽ tới.”
Thuyền trưởng đành gật đầu, sau đó quay người nhìn về phương xa, đột nhiên sững sờ: “Có... có thuyền tới.”
Tuy nói là thuyền nhưng thực chất chỉ là một chiếc thuyền nhỏ mà thôi.
Trên thuyền có một cô gái áo lục đang cầm mái chèo, còn một nam tử áo xanh đang giang hai tay, nhắm mắt lại như vận công.
“Người kia...” Thuyền trưởng cau mày nói.
“Hắn dùng nội lực trấn áp sóng ngầm.” Cô gái đeo kiếm kinh ngạc thán phục: “Hắn... đã mạnh đến vậy rồi ư?”
“Qua rồi.” Nguyệt Dao đặt mái chèo xuống: “Chiếc thuyền phía trước chắc là Tuyết Nguyệt thành phái tới.”
“Đúng vậy, ta biết cô gái trên thuyền.” Bách Lý Đông Quân mở mắt, lau mồ hôi trên trán, nhìn lên thuyền.
Nguyệt Dao nhớn mày, cũng nhìn cô gái trên thuyền, nói đầy ẩn ý: “Xinh đẹp quá nhỉ?”
“Là đệ tử của sư huynh ta, chắc phải gọi ta là, tiểu sư thúc?” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân, kéo theo Nguyệt Dao nhảy lên thuyền.
Cô gái đeo kiếm vốn đang cười, nhưng khi thấy hai người tới gần thì chợt sầm mặt lại, đặt tay lên trường kiếm bên hông.
“Lui!” Cô gái cầm kiếm quát lớn.
Thuyền trưởng còn chưa kịp đi thì đã bị nội lực của cô gái kia chấn động, liên tiếp lui lại phía sau.
Trên khoang thuyền lập tức có bốn nam tử cầm kiếm lao ra, đứng sau lưng cô gái.
Bách Lý Đông Quân dẫn theo Nguyệt Dao hạ xuống sàn thuyền, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhíu mày: “Doãn Lạc Hà, tuy lâu rồi không gặp , nhưng không cần bố trí chiến trận chiêu đãi như vậy chứ?”
Cô gái cầm kiếm chính là nữ thần cờ bạc từng tham gia kỳ thi vào học đường cùng Bách Lý Đông Quân, cuối cùng được Liễu Nguyệt công tử nhận làm đồ đệ, Doãn Lạc Hà. Lần này cô phụng lệnh sư phụ cùng các đệ tử Tuyết Nguyệt thành tới hải ngoại tiên sơn nghênh đón Bách Lý Đông Quân, vốn phải kích động vì gặp được đồng môn, thế nhưng...
“Bách Lý Đông Quân, vì sao ngươi lại đi cùng yêu nữ này?” Doãn Lạc Hà cầm kiếm chỉ vào Nguyệt Dao, cả giận nói.
Bách Lý Đông Quân càng nghi hoặc: “Ngươi gặp A Dao lúc nào? A Dao, nàng gặp sư điệt của ta rồi à?”
Hai người vốn cùng thế hệ nhưng một người bái Lý tiên sinh làm thầy, một người bái Liễu Nguyệt công tử làm thầy, cho nên chênh nhau một bối phận. Trước nay Doãn Lạc Hà không chịu gọi tiểu sư thúc, nếu là lúc bình thường chắc đã cãi vã vì cách xưng hô này rồi. Nhưng hôm nay cô lại không để ý tới chuyện này, nghe Bách Lý Đông Quân nói vậy, chỉ thấy hoang mang về cách xưng hô: “A Dao?”
“Ta tên là Nguyệt Dao, xin hỏi vị Doãn cô nương này, chúng ta gặp nhau lúc nào? Sao lại gọi ta là yêu nữ, sao lại rút kiếm chỉ vào ta?” Nguyệt Dao cúi đầu, cung kính nói.
“Nguyệt Dao?” Doãn Lạc Hà trầm ngâm trong chốc lát: “Thế thì Nguyệt Khanh là...”
“Là xá muội. Chúng ta trông rất giống nhau.” Nguyệt Dao trả lời.
“Doãn Lạc Hà vẫn không thu kiếm: “Chẳng trách.’
“A Dao theo ta ra biển, hơn nửa năm nay chưa từng trở lại Bắc Ly. Nhưng ngươi vừa nhắc tới Nguyệt Khanh, có phải Nguyệt Khanh đã gây ra sóng gió gì ở Bắc Ly không? Nguyệt Dao và Nguyệt Khanh tuy là tỷ muội nhưng lập trường bất đồng, Nguyệt Khanh cũng có thù với ta.” Bách Lý Đông Quân đi tới đẩy kiếm của Doãn Lạc Hà về.
Nguyệt Dao thần sắc ảm đạm, không nói gì.
Rốt cuộc Doãn Lạc Hà cũng buông lỏng cảnh giác, nghi hoặc nói: “Ngươi với Nguyệt Khanh có thù hận gì? Nửa năm gần đây người này mới bắt đầu hoành hành ở Bắc Ly, nhưng ngươi vẫn luôn ở hải ngoại tiên đảo cơ mà?”
“Cô ta hãm hại một vị bằng hữu của chúng ta.” Bách Lý Đông Quân cau mày nói.
“Ai?” Doãn Lạc Hà có một dự cảm xấu.
“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Doãn Lạc Hà thở dài, thu kiếm vào vỏ: “Trong nửa năm ngươi không ở đây, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Bách Lý Đông Quân hít một hơi dài, kéo Nguyệt Dao đi vào khoang thuyền: “Từ đây về bờ còn mất khá nhiều thời gian, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Doãn Lạc Hà cũng đi vào: “Ta để rất nhiều rượu trong khoang thuyền, đường xá xa xôi, chuẩn bị riêng cho ngươi đấy. Hơn nữa ta cảm thấy, tiếp đó ngươi sẽ muốn uống rất nhiều rượu.”
Mặt trời lặn, trăng lên, sao sáng khắp trời.
Bách Lý Đông Quân nằm trên sàn thuyền, gió biển thổi hiu hiu, hắn ngơ ngác nhìn lên trời, bên cạnh là một vò rượu đã uống sạch.
“Nửa năm trước, ở phía tây bắc của Bắc Ly, các tông tộc trên băng nguyên đột nhiên bị một thế lực tập kết, cuối cùng xưng là Ma giáo. Trong lịch sử Bắc Ly không phải chưa từng xuất hiện thế lực như Ma giáo, nhưng tên gốc của bọn chúng không phải Đại Quang Minh giáo thì cũng là Đại Minh tông, chẳng qua làm việc âm tà quỷ quyệt nên bị gọi là Ma giáo. Đây là lần đầu tiên có kẻ tự xưng là Ma giáo xuất hiện. Sau khi bọn chúng lập giáo đã liên tục quấy rối biên cảnh Bắc Ly. Mà đám người kia không phải dân chúng bình thường mà hầu như ai cũng có tuyệt kỹ võ công. Bên phía Bắc Ly đã từng tập kết cao thủ tiến tới ngăn cản, nhưng vẫn không phải đối thủ. Mãi tới tháng trước, có ba lão trưởng lão cảnh giới Tiêu Dao Thiên Cảnh trong giang hồ định tới đó diệt trừ Ma giáo, nhưng đều trọng thương quay về, công lực bị phế, bọn họ nói người đả thương họ tự xưng là, Diệp Đỉnh Chi.”
Bách Lý Đông Quân cầm vò rượu lên, đổ vào miệng, nhưng không còn giọt nào.
Nguyệt Dao đi tới bên cạnh y, cúi đầu nhìn y.
Bách Lý Đông Quân cũng ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Dao, miệng lẩm bẩm: “Ta vẫn muốn mang hắn về.”