Đông Cập Hải Thị phủ.
Tổng đốc đại nhân vốn luôn bình tĩnh tự nhiên lại không ngừng lau mồ trên trán. Hải Thị phủ vốn trống rỗng đã đứng đầy người với người. Hơn nữa còn không phải người bình thường mà là binh sĩ, từng người cầm thương, cầm đao, đứng chỉnh tề ở đó, bao vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài Hải Thị phủ.
Đương nhiên tổng đốc đại nhân của Hải Thị phủ không e ngại tình hình này, trước kia hắn từng dẫn binh đi đánh Bắc Man, sau này được điều đến Hải Thị phủ, cũng từng lên chiến thuyền, giết chết không ít cướp biển, thế nhưng đây không phải binh lính bình thường.
Sau khi Minh Đức Đế lên ngôi, đây là đội quân cường hãn nhất Bắc Ly - Lang Gia quân. Mấy năm gần đây thậm chí danh tiếng của họ còn vượt qua cả Phá Phong Quân của Bách Lý Lạc Trần.
Còn phía sau Lang Gia quân chính là người có quyền thế nhất Bắc Ly, đại đô hộ của tam quân Bắc Ly, được ban tước vị truyền đời, Lang Gia Vương, em trai ruột mà Minh Đức Đế tín nhiệm nhất, đệ tử của Lý tiên sinh cao thủ đệ nhất thiên hạ ngày trước, Lang Gia Vương, Tiêu Nhược Phong.
Mà Tiêu Nhược Phong đang ngồi đối diện với hắn.
“Uống trà.” Tiêu Nhược Phong bình tĩnh nói.
Tổng đốc đại nhân của Đông Cập Hải Thị phủ run run rẩy rẩy nhận lấy chén trà: “Chẳng hay... Lang Gia Vương điện hạ đại giá quang lâm...”
“Đi ngang qua, chỉ đi ngang qua thôi. Tổng đốc đại nhân đừng quá căng thẳng. Đừng nghe người ngoài mô tả Lang Gia Vương điện hạ đáng sợ quá mức, thật ra hắn là người tốt, rất lương thiện, vì nước vì dân, đừng nói giết người, lúc cãi nhau cũng ít khi lớn tiếng. Lần này chúng ta chạy tới biên cảnh, thấy Đông Cập Hải Thị phủ cách đó không xa nên chia một nhánh nhỏ đi vòng một chút. Lúc đầu cũng không muốn quấy nhiễu tổng đốc đại nhân, nhưng chúng ta đông người quá, dù sao cũng phải có chỗ ăn cơm.” Một nam tử mặc giáp bạc đứng bên cạnh Tiêu Nhược Phong vừa cười vừa nói.
Tổng đốc đại nhân lại lau mồ hôi trên trán, tuy người này còn chưa báo tên nhưng hắn cũng lập tức đoán ra. Dưới trướng Lang Gia Vương có hai vị tướng quân, một mặc áo bạc, một mặc giáp vàng. Vị giáp bạc có một đặc điểm mà người trong quân ngũ không ai không biết, đó là nói nhiều. Người này từng là một trong Bắc Ly bát công tử, công tử lắm lời, Lôi Mộng Sát. Tổng đốc đại nhân cúi đầu nói: “Chẳng hay Lang Gia Vương điện hạ và Lôi tướng quân muốn gặp ai?”
“Tiểu sư đệ của chúng ta.” Lôi Mộng Sát mặc áo bạc cười nói.
Tổng đốc đại nhân sửng sốt: “Tiểu sư đệ của các vị... chẳng lẽ đang ở Đông Cập Hải Thị phủ này?”
“Bây giờ thì không.” Lôi Mộng Sát nhìn ra ngoài phòng, một con bồ câu đưa thư từ bên ngoài bay vào. Lôi Mộng Sát giơ ngón tay, trực tiếp đánh vỡ ống đựng thư trên đùi con bồ câu, giơ tay cầm tờ giấy, mở ra đọc: “Lạc Hà nói bọn họ sẽ về trước hoàng hôn.”
Tiêu Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Không chờ được, chuẩn bị ngựa.”
Lôi Mộng Sát cười nói: “Không ăn một bữa với hắn à? Dù sao đã một năm rồi không gặp, ta còn muốn thử võ công của tiểu sư đệ. Hắn đã vào Quan Tuyệt Bảng, còn chúng ta đang trong triều đình nên Bách Hiểu Đường không liệt kê tên của chúng ta. Rốt cuộc ai mạnh ai yếu, ta còn muốn thử một phen.”
“Chậm trễ quá nhiều thời gian, ta tới đây chỉ là để nói với hắn một câu.” Tiêu Nhược Phong bước ra ngoài.
“Câu nói đó quan trọng đến vậy à?” Lôi Mộng Sát đi theo. “Trên Quan Tuyệt Bảng có nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào một mình Bách Lý Đông Quân?”
“Ta cảm thấy, đúng là chỉ có thể dựa vào Bách Lý Đông Quân. Võ mạch bẩm sinh, có lẽ hắn là người tiếp cận tiên sinh nhất.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
Con thuyền lớn cập bờ, Bách Lý Đông Quân, Nguyệt Dao và Doãn Lạc Hà xuống thuyền, lên bờ.
Người qua lại thần sắc vội vã, ai nấy đều mặt mày lo âu, binh sĩ tuần tra mặc áo giáp cầm đao lớn, nghiêm túc kiểm tra mỗi người đi qua.
“Ba người các ngươi, làm gì?” Một binh sĩ lưng hùm vai gấu đi tới.
Doãn Lạc Hà lấy ra một tấm lệnh bài, ném sang phía binh sĩ.
“Lang Gia!” Binh sĩ sửng sốt, vội vàng chắp tay: “Mạo phạm!”
“Có chuyện gì vậy? Lần trước ta rời đảo, nơi này đâu có như vậy?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Binh sĩ trả lời: “Chiến tranh với Nam Quyết đã bắt đầu.”
Vừa dứt lời, tiếng gót sắt vang lên, toàn bộ bờ biển đều rung động. Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một đội binh sĩ mặc giáp nhẹ đang chạy về phía mình, hai người cầm đầu, một mặc giáp nhẹ của quân đội loại bình thường nhất, chỉ có chỗ giáp che trên ngực thêu một con Thần Điểu Đại Phong, bên hông không dắt chiến đao mà là một thanh trường kiếm. Người bên cạnh thì mặc giáp nhẹ màu bạc, toàn thân không một món vũ khí.
“Tiểu sư huynh?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt; “Nhị sư huynh?”
“Sau lần từ biệt ở Thiên Khải, ta đã nói kiểu gì chúng ta cũng gặp mặt. Sau đó nói chuyện với các binh sĩ trong quân đội, bọn họ lại bảo người ra trận chinh chiến như chúng ta không được nói những lời như vậy. Nói vậy tương đương với làm một lá cờ, cuối cùng lá cờ đó sẽ cắm trên mộ phần của ta. Nhưng ta không tin, cho nên ngươi thấy đấy, ta nói sẽ gặp lại, bây giờ chúng ta gặp lại rồi đấy. Ngươi đã trở thành cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, còn ta đã là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Ly. Gặp lại như vậy, ta thấy rất tốt.” Lôi Mộng Sát ghìm cương cựa đứng lại, lên tiếng trước.
“Chúng ta không có nhiều thời gian, nói những lời cần thiết thôi.” Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ nói.
Bách Lý Đông Quân hưng phấn đi tới, giọng nói đầy vui mừng: “Không ngờ lại được gặp hai vị sư huynh ở đây, hai vị sư huynh định đi đâu?”
“Chúng ta phải tới biên cảnh, Nam Quyết tuyên chiến với chúng ta. Trên đường thì nhận được thư của Lạc Hà, nói là các ngươi sẽ cập bờ ở Đông Cập Hải thị phủ, cho nên chúng ta tới đây gặp ngươi.” Tiêu Nhược Phong không định xuống ngựa, cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Nhìn dáng vẻ sư huynh, chắc phải lên đường ngay? Vốn còn tính lâu rồi không gặp, nhất định phải uống một chén.”
Tiêu Nhược Phong cười nói: “Để lần sau đi.’
“Sư huynh đi vòng một quãng tới gặp riêng ta như vậy, chắc là có chuyện rất quan trọng muốn nói với ta.” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Đúng. Nam Quyết đột nhiên vượt qua biên giới, không phải ngẫu nhiên. Ta nghĩ ngươi đã nghe Lạc Hà thuật lại, Ma giáo ở phía tây đang rất hung hăng ngang ngược, còn ở phía bắc, Man tộc cũng nhìn chằm chằm vào chúng ta. Bây giờ chúng ta phải đến Nam Quyết, phía tây thì phụ thân ngươi phái binh trấn thủ. Nhưng có một số người, quân đội cũng không ngăn nổi. Ta muốn nhờ ngươi.” Tiêu Nhược Phong nhìn Bách Lý Đông Quân.
“Tín nhiệm ta đến vậy cơ à? Người đó là bằng hữu của ta đấy.”Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Chính vì là bằng hữu của ngươi, cho nên ta tin ngươi sẽ không để hắn mắc thêm sai lầm.” Tiêu Nhược Phong kéo cương ngựa: “Ta muốn nghe lời hứa của ngươi.”
“Được, gọi ta một tiếng đại ca, ta hứa cho ngươi nghe.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
“Vẫn bất kính với sư huynh như xưa.” Tiêu Nhược Phong quay đầu ngựa, đột nhiên vung dây cương: “Đại ca!”
Đội quân phi nước đại theo sau Lang Gia Vương, chỉ để lại Lôi Mộng Sát đứng nguyên tại chỗ.
“Ngươi cũng gọi một tiếng đi.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Ta phải gọi ngươi là đại ca thật, trước đó tưởng ngươi chết rồi, không ngày nào là ngủ yên được.” Lôi Mộng Sát trả lời: “Mẹ ngươi hạ độc lên người ta. Nếu ngươi chết rồi, ta cũng phải chết theo.”
“Ngươi gọi ta là đại ca, ta cho ngươi thuốc giải.” Bách Lý Đông Quân nhún vai.
“Đại ca.” Lôi Mộng Sát hết sức cung kính.
“Mẹ ta lừa ngươi đấy, bà ấy nói với ta rồi. Lôi Mộng Sát tiểu đệ đệ.” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ gãi đầu.
“Cáo từ.” Lôi Mộng Sát quay đầu ngựa: “Lần này ta vẫn nói câu đó, mong tới ngày gặp lại. Ta sẽ không chết trên chiến trường Nam Quyết.”
Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu, đột nhiên vận chân khí, hét lớn tới mức Tiêu Nhược Phong đã đi xa vẫn nghe thấy được: “Đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh ở học đường, Bách Lý Đông Quân, nhất định không phụ sứ mệnh!”