Trên vách núi, một nam tử cầm trường thương màu bạc đang đứng ở đó, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, quan sát động tĩnh dưới núi. Phía sau hắn là vài nam tử trẻ tuổi eo dắt trường kiếm, đang lặng lẽ chờ nam tử kia lên tiếng.
“Lần này Vô Song Thành xui xẻo rồi.” Nam tử nhếch miệng, giọng nói toát lên vẻ khinh thường.
Chỉ thấy dưới vách núi, một nhóm nhân mã đang phóng ngựa qua, cầm đầu là ba người râu tóc bạc trắng nhưng khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh.
“Ba lão già thua cuộc thì phái thêm ba lão già khác tới. Tiêu Dao Thiên Cảnh thì sao, bao năm rồi vẫn không lên tới Đại Tiêu Dao, chút thực lực này mà đòi đánh với tên Diệp Đỉnh Chi kia?” Nam tử này nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, quay đầu lại nói: “Ngươi nói có đúng không? Lão bằng hữu của ta.”
“Diệp Đỉnh Chi.”
Một bộ áo tím, mái tóc buông xõa, khi Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, bốn nam tử trẻ tuổi khác hoàn toàn không phát hiện, cứ như du hồn. Bốn người kia giật nảy mình, vội vàng rút trường kiếm bên hông, nhắm ngay Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi lại trực tiếp lướt qua bọn họ, đứng trước mặt nam tử cầm thương, thanh kiếm của cả bốn người lập tức gãy lìa.
“Tư Không Trường Phong.” Giọng nói của Diệp Đỉnh Chi hơi khàn khàn.
“Tính kỹ lại thì đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.” Tư Không Trường Phong vung trường thương. “Có lẽ không tính là bằng hữu. Tuy lần đầu tiên gặp mặt, ta thiếu chút nữa mất mạng vì ngươi. Không biết lần thứ hai gặp mặt có mất mạng thật không.”
Diệp Đỉnh Chi thần sắc không đổi, vẫn hờ hững nhìn Tư Không Trường Phong: “Ngươi mạnh hơn mấy lão già kia.”
Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng xoay tay, thanh trường thương cũng xoay tròn tại chỗ: “Mạnh hay không, có lẽ phải đánh mới biết được.”
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Cũng được.” Hắn điểm mũi chân, lập tức lao tới trước mặt Tư Không Trường Phong, giơ ống tay áo, đột nhiên vung lên trên, nện thẳng xuống đất, phá tan toàn bộ vách núi.
“Đây là Hư Niệm công trong truyền thuyết à?” Tư Không Trường Phong nhảy lên, trực tiếp chỉ lên trời, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thể bắt đầu xoay tròn, sau đó đột nhiên vung mạnh.
Kinh Long biến!
Một chưởng của Diệp Đỉnh Chi có thể đánh tan vách núi, nhưng Kinh Long biến của Tư Không Trường Phong cũng áp đảo thủy triều bên bờ biển.
“Lại là một con kinh long.” Diệp Đỉnh Chi lùi lại ba bước, giơ ống tay áo, ngăn cản thanh trường thương kia.
Nhưng Tư Không Trường Phong không hề lùi lại, kinh long thoáng hiện, từ một hóa ba. Tư Không Trường Phong lập tức đấm ra ba luồng thương kình, ép Diệp Đỉnh Chi liên tiếp lui về phía sau.
“Lên!” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên đạp chân xuống đất, vung ống tay áo, chân khí bành trướng như nước thủy triều.
“Đúng là môn võ công bá đạo, không dùng binh khí, không dùng quyền chưởng, chỉ dựa vào chân khí nội lực để đối địch.” Tư Không Trường Phong không khỏi thán phục, thu trường thương, hạ xuống đất vững vàng.
Lần đầu giao đấu, bất phân thắng bại.
Bốn nam tử trẻ tuổi khác đều lộ vẻ thán phục, dù sao theo như lời đồn, tất cả những người giao chiến với vị giáo chủ Ma giáo này đều bại trận rất nhanh chóng, còn thương vừa rồi của Tư Không Trường Phong lại thể hiện lực lượng ngang với Diệp Đỉnh Chi, thậm chí còn chiếm một chút ưu thế.
“Ngươi mạnh hơn Bách Lý Đông Quân lúc trước.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
“Đáng tiếc, mấy năm nay tên Cơ Nhược Phong kia không công bố Võ Bảng, nếu không ta cũng muốn biết bây giờ ta và tên Bách Lý kia ai mạnh ai yếu.” Tư Không Trường Phong nhún vai: “Có điều, lúc nhắc tới tên vị hảo hữu của chúng ta, ngươi có vẻ rất bình tĩnh.”
“Hắn sẽ không chết.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
“Vì sao?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Công lực của hắn đã bị phế bỏ, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Hắn không còn võ công, đương nhiên sẽ không tham gia trận tranh đấu này, cho nên hắn sẽ không chết.” Diệp Đỉnh Chi chậm rãi nói.
Tư Không Trường Phong mỉm cười: “Cũng có lý, còn đánh nữa không?”
“Vừa rồi ta chưa nói xong, tuy võ công của ngươi cao hơn Bách Lý Đông Quân năm xưa, nhưng vẫn...” Diệp Đỉnh Chi giậm nhẹ chân xuống, sấm gió nổi lên trên đất bằng.
Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày, nắm chặt trường thương.
Khí tức của Diệp Đỉnh Chi đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ nặng nề, cực kỳ uy hiếp, và mang đầy ma tính.
Diệp Đỉnh Chi chỉ giậm nhẹ chân đã khiến bốn nam tử kia nằm rạp xuống đất, dưới áp lực từ chân khí của hắn, bọn họ thậm chí không thế ngồi dậy nổi. Chỉ có Tư Không Trường Phong chống được uy thế này, chỉ đổ thêm chút mồ hôi, tay cầm thương siết chặt hơn một chút.
“Đây mới là Hư Niệm công tầng thứ chín.” Tư Không Trường Phong miễn cưỡng nở nụ cười: “Nghe nói nó là cảnh giới mà chỉ sư phụ đích thân tới mới có thể đánh được.”
Diệp Đỉnh Chi bước từng bước một về phía trước: “Thế nhưng Lý tiên sinh sẽ không tới, vì hắn cũng giống ta, rất thất vọng về Bắc Ly này.”
“Chúng ta đều rất thất vọng về Bắc Ly này.” Tư Không Trường Phong chậm rãi nói.
“Ồ? Thiên Khải Chu Tước sứ năm xưa, sao lại nói ra những lời như vậy?” Diệp Đỉnh Chi châm chọc.
“Khi ta trở thành Chu Tước sứ, ta tưởng chúng ta có thể thay đổi, khiến Bắc Ly khác với trước đây. Thế nhưng sau khi người mà chúng ta tán thành ngồi lên ngai vàng, ta mới phát hiện đây chỉ là một vòng tuần hoàn. Cho nên sau này ta rời khỏi Thiên Khải Thành, trở về Tuyết Nguyệt thành. Nhưng...!” Tư Không Trường Phong đột nhiên giậm trường thương xuống đất, phá tan khí thế của Diệp Đỉnh Chi: “Đó không phải lý do hủy diệt Bắc Ly!”
“Chỉ có phá hủy mới có thể gây dựng lại!” Diệp Đỉnh Chi xuất chưởng đánh ra, ngàn núi cùng rung, vạn sóng cùng dậy.
“Vì gây dựng lại mà bao nhiêu người phải đổ máu!” Tư Không Trường Phong chỉ thương lên trời, cuốn theo vô số cuồng phong.
Hai người lướt qua nhau.
Trường thương của Tư Không Trường Phong từ một hóa hai, nôn ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp xuống đất.
Diệp Đỉnh Chi không quay đầu lại, nhảy xuống, lao về phía đội nhân mã của Vô Song Thành.
“Lũ rác rưởi Vô Song Thành kia, định tới giết Diệp Đỉnh Chi ta à!”
“Bày trận!” Ông lão cầm đầu lập tức ghìm cương ngựa, nhìn Diệp Đỉnh Chi từ trên núi lao xuống, quát lớn.
Đám người lập tức xuống ngựa, rút trường kiếm bên hông ra. Vô Song Thành có mười mấy loại kiếm trận tuyệt đỉnh, có thể dừng kiếm trận giết chết đối thủ có thực lực vượt xa mình. Còn lần này trận nhãn của kiếm trận được ba trưởng lão Tiêu Dao Thiên Cảnh trấn thủ, cho dù là cao thủ Thần Du Huyền Cảnh tới đây, bọn họ vẫn tự tin có thể giết chết được.
Thế nhưng tự tin và có thể là hai chuyện khác nhau.
Tư Không Trường Phong chống thương, khó nhọc lắm mới đứng dậy được, nói với bốn gã đệ tử đang hồi sức: “Đốt khói báo động, gọi nhưng nơi khác tới!”
“Vô Song Thành thì sao?” Một đệ tử nhìn xuống dưới núi.
“Mấy năm nay thanh thế Vô Song Thành giảm sút, bây giờ định giết Diệp Đỉnh Chi để gây dựng lại danh tiếng. Quá ngây thơ. Bọn họ không thể đối phó được với Diệp Đỉnh Chi hiện giờ!”