Thiên Ngoại chi thiên.
Lang Nguyệt Phúc Địa.
Cô gái trẻ tuổi từ bên ngoài hang núi đi vào, phủi bông tuyết trên áo khoác, nhìn nam tử đang nhắm mắt luyện công ở đó, nói: “Cả hai bên phía Nam Quyết và Bắc Man đều bị ngăn cản dữ dội. Bên Nam Quyết thì trong dự liệu của chúng ta, thế nhưng tập kích ở phía bắc hình như đã bị người khác đoán trước.”
Nam tử kia vẫn nhắm mắt, có vẻ không hề để ý tới tin tức này.
Cô gái kia thở dài: “Xem ra có người đã biết quan hệ giữa ngươi và Bắc Man. Trước đây ngươi có kể cho ai không?”
Nam tử kia mở mắt, đứng dậy, đi qua bên cạnh cô gái, nhìn bên ngoài tuyết bay đầy trời.
“Ta chỉ nghĩ ra có một người thôi.” Cô gái quay người: “Lần trước ngươi tới Bắc Ly một chuyến rồi vào Lang Nguyệt Phúc Địa bế quan, mấy tháng rồi không ra tay, có phải đã gặp hắn rồi không?”
Nam tử kia vẫn im lặng, không nói gì.
“Bách Lý Đông Quân, hắn đã về.” Cô gái kia trầm giọng nói: “Diệp Đỉnh Chi, ngươi đã chuẩn bị để giao chiến với hắn chưa?”
Giáo chủ Ma giáo uy thế lớn nhất ngoại vực lại không nói năng gì, chỉ ngẩng đầu ngắm tuyết bay, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mãi tới ba ngày sau, Diệp Đỉnh Chi xuống núi.
Ngày hôm đó là năm mới của Bắc Ly.
“Chỗ này lạnh quá.” Bách Lý Đông Quân uống một ngụm canh nóng, thân thể run nhẹ.
Nguyệt Dao cười nói: “Bây giờ ngươi cũng là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, vận hành chân khí một chút là được, sao phải sợ lạnh.”
“Thế thì chán lắm, xuân hạ thu đông, bốn mùa nóng lạnh, phải cảm nhận kỹ lưỡng mới là cuộc sống chứ.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Đang là năm mới, mấy tháng nay tên Tư Không Trường Phong kia luôn chạy ngược chạy xuôi, đánh nhau liên miên, mãi không thấy mặt. Hắn bảo hôm nay sẽ tới gặp nhau, sao giờ vẫn chưa tới.”
“Đến rồi đây.” Một giọng nói sang sảng vang lên.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên: “Trùng hợp vậy.”
Một cơn gió thổi qua, vén tấm rèm của căn lều, một bóng người đã hạ xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân. Người kia ném trường thương trong tay xuống đất,, nhận lấy chén rượu trong tay Bách Lý Đông Quân, ngửa đầu uống một ngụm: “Mấy năm không gặp, sao không uống rượu mà đi uống canh, tu thân dưỡng tính rồi à?”
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Ngươi muốn uống rượu thì lúc nào chẳng có, hôm nay là năm mới, ta đã chuẩn bị vài hũ, không say không về.”
Tư Không Trường Phong liếm mép: “Phải là loại tốt nhất đấy, có bảy bình rượu Tinh Dạ không? Lâu rồi không uống nhưng ngày nào cũng nhớ.”
Bách Lý Đông Quân vỗ vai Tư Không Trường Phong: “Đúng là công phu hàm sư tử. Đáng tiếc bây giờ không có, chờ tới lúc về Tuyết Nguyệt thành ta mời ngươi uống.” Sau đó hắn nhìn sang bên, thấy thanh trường thương mà Tư Không Trường Phong tiện tay vứt dưới đất: “Sao ngươi lại sơn đen cả cây thương rồi? Ngân Nguyệt thương đẹp biết bao, lại bị ngươi chà đạp.”
“Nói linh tinh cái gì đấy, thanh trường thương này là trưởng lão Tuyết Nguyệt thành đưa cho ta vốn có màu ô kim.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nói.
Bách Lý Đông Quân cầm trường thương lên quan sát: “Đúng là mũi thương tốt, nhưng không hơn Ngân Nguyệt thương bao nhiêu, đang dùng Ngân Nguyệt thương thuận tay, sao lại đổi?”
“Ngân Nguyệt thương đã gãy. Chẳng lẽ ngươi không nghe chuyện ta giao đấu với Diệp Đỉnh Chi à?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc.
“Đương nhiên là nghe rồi. Tam đệ tử Tuyết Nguyệt thành Tư Không Trường Phong tuổi trẻ tài cao đại chiến với giáo chủ Ma giáo một trận, hơi chiếm thượng phong, rút lui bình an. Mấy tháng nay mọi người vẫn kể chuyện về ngươi để tăng cường sĩ khí.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Nhưng chuyện đó còn chưa kể hết, đúng là rút lui bình an, nhưng thương của ta đã bị chưởng của Diệp Đỉnh Chi đánh gãy.” Tư Không Trường Phong cầm lại trường thương từ tay Bách Lý Đông Quân, vung nhẹ lên: “Ngày đó, ta dốc toàn lực thi triển chiêu thức Kinh Long biến mạnh nhất từ trước tới giờ. Sau đó thương gãy, nôn ra ba thăng máu, đều là nhờ năm xưa theo chân ngươi gây dựng được tình nghĩa khó hiểu nên mới không mất mạng ở đó.”
“Mạnh đến vậy à?” Bách Lý Đông Quân nói đầy ẩn ý.
“Có thể nói là, đời này ta chỉ gặp một người mạnh hơn hắn.” Tư Không Trường Phong đặt trường thương sang một bên, nhìn Bách Lý Đông Quân.
“Sư phụ.” Hai người đồng thanh nói.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Đáng tiếc trước khi đi sư phụ đã nói người sẽ mặc kệ chuyện ở Bắc Ly. Ngươi gặp tên đại thái giám trong Thiên Khải Thành rồi đấy, nghe nói là nửa bước Thần Du, có thể giao phong với sư phụ. Ngươi cảm thấy hắn so với Diệp Đỉnh Chi thì sao?”
“Diệp tướng quân đó tự nói là dưới nửa bước Thần Du thì chỉ ba chưởng là giết chết. Nhưng sư phụ lại đánh hắn xuống cảnh giới Đại Tiêu Dao, chắc chắn bây giờ hắn không phải đối thủ của Diệp Đỉnh Chi. Nhưng cho dù hôm đó hắn trong trạng thái cường thịnh nhất quyết đấu với sư phụ, ta cảm thấy vẫn kém hơn Diệp Đỉnh Chi một bậc.” Tư Không Trường Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
“Trên cả nửa bước Thần Du à? Chẳng lẽ đã vào Thần Du Huyền Cảnh?” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.
“Nhưng cũng không phải, sư phụ chính là Thần Du Huyền Cảnh, nhưng cảm giác này rất khác biệt. Hình như là... một cảm giác khác.” Tư Không Trường Phong lắc đầu; “Không tả nổi.”
“Nghĩ nhiều vậy làm gì? Đến lúc đó giơ kiếm lên thử là biết ngay thôi.” Một âm thanh cố ép thấp giọng vang lên ngoài lều vải.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú vén rèm đi vào. Hắn nhìn qua rồi cười ha hả: “Nhị sư muội, muội mặc đồ nam làm gì thế? Còn cố ép giọng xuống, muội tưởng chúng ta mù hết cả rồi à? Lần sau phải đội một cái nón che hay đeo khăn che mặt vào, giống như Liễu Nguyệt sư huynh ấy. Đợi đã... ta không nói Liễu Nguyệt sư huynh là nữ mặc đồ nam nhé...”
Lý Hàn Y bị vạch trần, gương mặt đỏ bừng, tức tối nói: “Nhiều năm không gặp, đại sư huynh vừa gặp mặt đã chế giễu ta! Biết thế ta không tới đây, còn có thể giáo huấn mấy tên ác nhân Ma giáo.”
“Đâu có đâu có, không chế giễu muội mà. Nhưng đang yên đang lành sao lại mặc đồ nam?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
“Như vậy mới càng có sát khí!” Lý Hàn Y đặt tay lên chuôi kiếm.
“Đừng có đùa nữa, trong tay muội là Thiết Mã Băng Hà đứng hạng ba trên Danh Kiếm Phổ đấy. Muội mà đặt tay lên chuôi kiếm, cho dù muội có là trẻ lên ba thì người khác cũng cảm nhận được sát khí của muội!” Bách Lý Đông Quân lắc đầu bất đắc dĩ: “Ba sư huynh muội chúng ta đã tề tựu, thế thì làm quen một chút, đây là Nguyệt Dao, đã nói với các ngươi trong thư.”
“Ta là tỷ tỷ của Nguyệt Khanh.” Nguyệt Dao hơi cúi đầu.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Không sao, Bách Lý Đông Quân còn là huynh đệ với Diệp Đỉnh Chi cơ mà.”
Sắc mặt Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đều hơi đổi.
“Nếu ngày đó đến, có hạ quyết tâm tuyệt tình được không!” Tư Không Trường Phong cầm vò rượu dưới đất lên: “Nhưng hôm nay đang là năm mới ở Bắc Ly, chúng ta đoàn tụ ở đây, tạm thời không nghĩ tới mấy chuyện phiền não kia nữa.”
“Đến đây, cạn nào!”