Bách Lý Đông Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu, tiện tay ném chén rượu trong tay ra ngoài: “Khách ở bên ngoài, sao không vào uống một chén.”
Người bên ngoài giơ tay nhận lấy chén rượu, giọng nói rất trẻ trung: “Chủ nhân chưa mời, không dám vào.”
“Quý khách chưa báo tên, chủ nhân sao dám mời?” Bách Lý Đông Quân nói đầy ẩn ý.
“Tên ta rất bình thường, không bằng các vị ở trong, cho dù có nói, chưa chắc các vị đã từng nghe.” Người trẻ tuổi bên ngoài cung kính trả lời.
Tư Không Trường Phong siết chặt trường thương trong tay, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái. Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu: “Không giống người của Ma giáo.”
Giọng nói bên ngoài mỉm cười: “Bách Lý huynh đài, sao ngươi nhìn ra ta không phải người trong Ma giáo?”
“Vì khí tức trên người ngươi rất bình thường, còn người trong Ma giáo luôn tự cho mình là siêu phàm.” Bách Lý Đông Quân vỗ bình rượu trên bàn: “Chủ nhân đồng ý, quý khách vào đi.”
“Tuân lệnh.” Người bên ngoài rốt cuộc cũng vén rèm che, từ bên ngoài đi vào.
Tướng mạo bình thường không có gì lạ, vóc dáng hơi cao lớn, mặc áo xám bình thường, thanh kiếm bên hông cũng chỉ là loại được bán giá mấy lượng bạc ven đường.
Đúng như lời hắn nói, rất bình thường, điểm đặc biệt duy nhất là hắn rất trẻ trung, tuổi tác chỉ cỡ Lý Hàn Y.
“Ta tên là Diệp Tiểu Phàm.” Thiếu niên nhếch miệng cười.
Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Chẳng hay Diệp tiểu huynh đệ tới đây làm gì?”
Diệp Tiểu Phàm đột nhiên nghiêm mặt nói với Bách Lý Đông Quân: “Diệp mỗ bất tài, cũng muốn gia nhập Tuyết Nguyệt thành, cùng đối phó với hành động xâm lấn của Ma giáo.”
“Gia nhập chúng ta không dễ đâu.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Sư muội, thử võ công của hắn xem.”
“Đợi lâu lắm rồi.” Lý Hàn Y sải bước đi tới, Thiết Mã Băng Hà rời vỏ, đâm thẳng về phía Diệp Tiểu Phàm. Trong lều đốt lửa vốn rất ấm áp, giờ lại đột nhiên lạnh lẽo như trong hầm băng.
“Nữ nhân, lạnh lẽo như vậy cũng không tốt.” Bách Lý Đông Quân nhìn Nguyệt Dao một cái.
Nguyệt Dao mỉm cười: “Có lẽ phải là người ấm áp nhất thiên hạ mới hàng phục được cô bé ấy.”
“Đến hay lắm.” Diệp Tiểu Phàm cũng lập tức rút kiếm.
Dừng thanh kiếm bình thường ven đường đấu với danh kiếm hạng ba thiên hạ - Thiết Mã Băng Hà.
‘Keng’ một tiếng.
Diệp Tiểu Phàm lùi lại phía sau ba bước, Lý Hàn Y vẩy nhẹ trường kiếm: “Có chút bản lĩnh đấy.”
Sau khi Diệp Tiểu Phàm lùi lại ba bước, trường kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng vẽ thành một đường cong gần như hoàn mỹ, đánh thẳng xuống kiếm của Lý Hàn Y.
Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, ánh mắt sáng rực: “Kiếm pháp này!”
“Dừng.” Lý Hàn Y giơ kiếm, hai thanh kiếm va chạm, hai người đều thối lui một bước, xem như ngang tài ngang sức.
“Ngươi họ Diệp!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hiểu ra.
Diệp Tiểu Phàm lắc đầu: “Ta vốn không họ Diệp.”
“Thế thì họ Diệp này từ đâu tới?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Xưa kia trong làng của ta có một vị khách tha hương khá tinh quái, mỗi ngày hắn chỉ thích nằm dưới tán cây nằm ngủ. Nhưng có một lần trong làng bị thổ phỉ tấn công, hắn nhảy từ trên cây hoa quế mà mình vẫn ngủ xuống, bẻ một cành cây, đánh tới lúc đám người kia bỏ chạy. Từ đó trở đi, hắn trở thành chàng trai mà các cô gái trong làng muốn lấy nhất. Rất nhiều trẻ con trong làng lao nhao đòi theo hắn học kiếm, nhưng hắn chỉ dạy có mình ta. Nhưng ta chưa bao giờ gọi hắn là sư phụ, vì ta hy vọng có ngày hắn trở thành anh rể của ta. Người này tên là Diệp Tiểu Phàm.”
“Thế sao bây giờ ngươi lại đổi tên thành Diệp Tiểu Phàm?” Nguyệt Dao hỏi.
“Vì sau này có một ngày hắn rời khỏi làng. Ta hỏi hắn mình phải đi đâu tìm hắn. Hắn nói lúc nào ta luyện xong kiếm pháp của hắn là có thể cưới cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, còn nếu muốn thấy thế giới rộng lớn hơn thì ra khỏi làng. Khi đó hắn đã nổi danh thiên hạ, nếu ta lưu lạc giang hồ, cứ nói mình là Diệp Tiểu Phàm, hắn sẽ tới tìm ta.” Diệp Tiểu Phàm mỉm cười, giọng nói đầy hoài niệm.
Lý Hàn Y nghi ngờ: “Nếu ngươi gọi là Diệp Tiểu Phàm, thế sau này hắn tên là gì?”
“Hắn nói hắn muốn vấn đỉnh Bắc Ly, dương danh thiên hạ, cho nên hắn đổi tên là Diệp Đỉnh Chi.” Diệp Tiểu Phàm trầm giọng nói.
“Giáo chủ Ma giáo!” Lý Hàn Y kinh hãi, hàn khí lại bùng lên trên Thiết Mã Băng Hà: “Ngươi là đồ đệ của Diệp Đỉnh Chi!”
Diệp Tiểu Phàm cười khổ: “Diệp đại ca mà ta biết sẽ không thành giáo chủ Ma giáo, chắc chắn có ẩn tình khác nên huynh ấy mới biến thành như bây giờ. Hiện tại ta đã là Diệp Tiểu Phàm, hắn cũng dương danh thiên hạ, đã đến lúc hắn thực hiện lời hứa tới tìm ta.”
“Lúc chiều ta nghe nói có một kiếm khách lạ mặt một thân một mình đẩy lùi đợt tấn công của Ma giáo, là ngươi hả?” Tư Không Trường Phong đột nhiên nói.
“Đúng.” Diệp Tiểu Phàm búng nhẹ thanh kiếm trong tay: “Ta đẩy lùi bọn chúng, sau đó nói với bọn chúng tên của ta, Diệp Tiểu Phàm.”
“Cho nên ta tới gặp ngươi.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ngoài lều vải.
“Hôm nay rõ nhiều khách khứa.” Tư Không Trường Phong giậm nhẹ trường thương xuống đất.
“Là hắn!” Lý Hàn Y nhìn Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nở nụ cười thiếu tự nhiên: “Đúng là hắn. Nhưng giọng nói bây giờ có vẻ già đi nhiều.”
“Bước vào giang hồ, người cũng già đi, câu này không phải là nói đùa.”
Một cơn gió thổi qua.
Diệp Đỉnh Chi mặc bộ đồ đen, mái tóc rối tung buông xõa, đã đứng giữa bọn họ.
“Vì sao sau khi biến thành người xấu thì ăn mặc cũng giống hệt người xấu?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, biểu cảm hơi cứng nhắc. Đúng vậy, lâu lắm rồi hắn không cười.
“Ngươi vẫn nói cái kiểu khó mà trả lời như xưa.” Diệp Đỉnh Chi chậm rãi nói.
“Trước đây ngươi đối đáp rất lợi hại cơ mà.” Bách Lý Đông Quân cầm bình rượu lên, rót một chén. “Đến rồi thì uống một chén đi.”
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Ngươi không nên luyện võ, nên tập trung làm thợ nấu rượu. Ta còn nhớ lần đầu uống rượu của ngươi, tên là Quá Tảo.”
“Ta cũng nhớ thịt trâu mà ngươi nướng, rất thơm.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
“Rượu Quá Tảo ngọt dịu nhẹ, nhắm cùng thịt bò nướng mập mạp ngọt ngào, là tuyệt hảo. Thế nhưng hôm nay không có thịt bò, chỉ có rượu. Mà rượu này...” Diệp Đỉnh Chi ngửa đầy uống một hơi cạn sạch: “... lại cay hơn xưa nhiều. Hoàn toàn khác Quá Tảo năm xưa.”
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Chén rượu mà ngươi uống bây giờ tên là Hận Vãn.”
“Ha ha ha ha ha ha, hay cho hai chữ Hận Vãn.” Diệp Đỉnh Chi lại rót cho mình một chén: “Làm thêm chén nữa.”
Trong núi rừng yên tĩnh, trong căn lều nhỏ này, Tư Không Trường Phong, Lý Hàn Y, Nguyệt Dao, ai nấy căng thẳng siết chặt binh khí, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Diệp Tiểu Phàm thì tâm trạng phức tạp, mấy lần muốn nói lại thôi. Nhưng hai người kia - giáo chủ Ma giáo đương thời và đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, cứ lẳng lặng uống rượu, trò chuyện, cứ như hảo hữu nhiều năm không gặp.
Chẳng qua bọn họ vốn là hảo hữu nhiều năm không gặp.