Diệp Đỉnh Chi đặt chén rượu xuống, nhìn sang phía Diệp Tiểu Phàm: “Không ngờ ngươi lại ra khỏi thôn thật. Sao nào, có phải cảm thấy cô gái đẹp nhất trong thôn vẫn chưa đủ đẹp không?”
Diệp Tiểu Phàm lại lắc đầu: “Bây giờ tỷ tỷ của ta đã trở thành một mỹ nhân, trong lòng tỷ ấy vẫn còn nhớ tới Diệp đại ca.”
“Đáng tiếc, Diệp đại ca đã thành thân rồi.” Diệp Đỉnh Chi quay người, giơ tay chỉ về phía đông: “Nhưng bây giờ nàng ấy đang bị nhốt trong tòa thành ấy, không ra được.”
Thần sắc Diệp Tiểu Phàm thoáng chút đau thương: “Có lẽ chúng ta có thể giúp Diệp đại ca, cùng mang cô ấy ra.”
“Cũng như năm đó.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
“Sau đó thất bại như năm đó hay sao?” Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Vô dụng thôi, bây giờ người kia đã có quyền thế nhất thế gian, chỉ có giẫm nát hắn dưới chân, ta và Văn Quân mới có quyền sống tự do tự tại dưới bầu trời xanh này.”
“Sẽ có rất nhiều người chết.” Bách Lý Đông Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Bên cạnh ta, đã chết rất nhiều người.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Dòng họ Diệp của ta, sư phụ ta, những tùy tùng kia, đều đã chết.”
“Rất nhiều chuyện đều là vì âm mưu của Thiên Ngoại Thiên.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Đúng, bọn chúng hại ta. Nhưng bây giờ Thiên Ngoại Thiên đã là Thiên Ngoại Thiên của Diệp Đỉnh Chi ta, không liên quan gì tới hoàng tộc Bắc Khuyết nữa. Thiên Ngoại Thiên hoàn toàn mới sẽ thay thế dòng họ Tiêu, trở thành chúa tể của thiên hạ này.”
“Ngươi coi trọng mấy thứ này từ bao giờ thế?” Bách Lý Đông Quân cười khổ nói.
“Khi gia tộc ta bị diệt, ta bị lưu vong nơi cực bắc, ta không coi trọng. Khi người ta yêu bị nhốt, gả làm vợ người khác, ta cũng không coi trọng. Nhưng sau khi ta có gia đình, có vợ có con, nhưng lại bất lực khi bị chia rẽ, ta coi trọng. Vì sao ta không thể để ý! Ta và hoàng đế cùng yêu một cô gái, nếu ta không coi trọng những thứ này, vậy gian nhà tranh bên ngoài Cô Tô thành vĩnh viễn không thể dựng lại!” Diệp Đỉnh Chi đập mạnh cái chén xuống bàn.
Bách Lý Đông Quân im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Cho dù cuối cùng ngươi thắng, căn nhà tranh bên ngoài Cô Tô thành cũng không thể dựng lại được!”
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Bách Lý Đông Quân.
Thiết Mã Băng Hà của Lý Hàn Y lập tức rời vỏ, chỉ thẳng vào Diệp Đỉnh Chi.
Sát khí đột nhiên bùng lên khiến mọi người đều kinh hãi, chỉ có Bách Lý Đông Quân vẫn trấn định tự nhiên, uống một ngụm rượu rồi nói: “Chắc ngươi cũng hiểu.”
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên cười ha hả: “Hay hay hay. Thế thì ta hỏi Bách Lý Đông Quân ngươi một câu, nếu bây giờ ta mời ngươi cùng tới Thiên Khải Thành, cũng như chúng ta năm xưa, rút kiếm lao tới vương phủ cướp dâu, lần này là lao thẳng tới hoàng cung, ngươi có chịu đi cùng không?”
“Chuyện nhân đức sao nhường ai được!” Bách Lý Đông Quân quát khẽ.
“Sư huynh, ngươi điên rồi à?” Lý Hàn Y vội vàng la lên.
Tư Không Trường Phong không nói gì, vì hắn biết Bách Lý Đông Quân đang rất nghiêm túc, còn suy nghĩ của hắn lúc này là, khi đó mình có nên giúp họ không.
“Được, thế thì theo ta tới giết Tiêu Nhược Cẩn, rửa sạch mối hận trong lòng ta, ngươi thấy sao!” Diệp Đỉnh Chi lại hỏi.
Bách Lý Đông Quân im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: “Nước không có vua thì thiên hạ khó bình an. Tuy ngươi chỉ giết một mình hắn, nhưng trăm vạn người trong thiên hạ lại vì cái chết của một người mà gặp nạn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Diệp Đỉnh Chi vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Ta hiểu rồi. Người trong thiên hạ và một người. Trước kia ta đã từng quan tâm tới những thứ này. Nhưng cuối cùng, chúng ta đã trở thành loại người khác biệt.”
Diệp Tiểu Phàm đột nhiên nói: “Mấy năm qua ta vân du giang hồ, gặp được rất nhiều bằng hữu của Diệp đại ca.”
“Ồ?” Diệp Đỉnh Chi chậm rãi thu cánh tay lại.
“Thiên Sơn phái Vương Nhân Tôn, ngươi có nhớ hắn không?” Diệp Tiểu Phàm hỏi.
“Đương nhiên là nhớ, khi ta vân du tới Thiên Sơn phái đã từng tâm tình với hắn mấy ngày. Ta nói Nam Quyết từng có một vị đao khách, được tôn là ‘đầu lâu, chỉ một đao là đứt’, tung hoành giang hồ, tuổi còn trẻ đã rút đao với cao thủ đệ nhất thiên hạ. Hắn rất ngưỡng mộ, cũng luyện được đao pháp xé đôi bầu trời.” Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Chắc bây giờa hắn là đệ tử được Thiên Sơn phái coi trọng nhất hả. Ha ha ha ha, nhưng chuyện mà ta kể cho hắn là tiểu thuyết thoại bản mà ta nghe được từ miệng tiên sinh kể chuyện ở Vô Ưu thành, hắn lại luôn tin là thật.”
Diệp Tiểu Phàm trầm giọng nói: “Lần này Thiên Sơn phái tới đây do hắn cầm đầu. Còn có Phá Vân Thương Lý Không, ngươi có nhớ người này không?”
Diệp Đỉnh Chi lại gật nhẹ đầu: “Một thương phá mây, vạn quỷ kinh sợ. Hắn lập ra Kim Thương môn, lúc đó chỉ có lác đác vài người mà tự xưng là môn chủ, nghĩ lại đúng là nực cười.”
“Bây giờ Kim Thương môn là đại phái ở Lĩnh Nam, môn hạ đệ tử lên tới vài trăm người, không còn là môn phái nhỏ năm xưa. Các môn phái Bắc Ly phản công Ma giáo, Kim Thương môn cũng được triệu tập, cho nên hắn cũng tới.” Diệp Tiểu Phàm nói.
Diệp Đỉnh Chi mặt không đổi sắc: “Còn có ai?”
“Tam công tử của Giang Nam Hoa phủ - Hoa Vô Hạ, lâu chủ của Bình Quế thành Tam Tín lâu - Ngôn Hữu Tín, cung chủ Lăng La cung - Liên Thúy... Bọn họ đều đến. Dựa theo những câu chuyện mà ngươi kể với ta, ta đi dọc con đường ngươi đã từng đi, gặp nhưng người ngươi từng gặp, kết bằng hữu với họ. Bọn họ không tin ngươi lại biến thành giáo chủ Ma giáo. Trong lòng bọn họ, ngươi cởi mở nhiệt tình, lòng đầy hiệp nghĩa, đi tới nước này chắc là bị ép buộc. Cho nên bọn họ nhờ ta tới tìm ngươi, sau đó khuyên ngươi...” Diệp Tiểu Phàm thở hắt một hơi: “... quay lại.”
Diệp Đỉnh Chi đưa chén rượu cho Bách Lý Đông Quân: “Nốt chén cuối cùng thôi.”
Bách Lý Đông Quân rót một chén.
Diệp Đỉnh Chi uống một hơi cạn sạch, ném chén rượu trong tay xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
“Không quay lại được.”
Hắn xốc cổ áo, đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
“Đây là cơ hội rất tốt, ba người chúng ta đều ở đây, lại có Nguyệt Dao cô nương và Diệp Tiểu Phàm giúp đỡ, còn hắn chỉ có một mình. Cho dù hắn có mạnh hơn nữa cũng không thể chạy trốn được.” Tư Không Trường Phong nói với Bách Lý Đông Quân.
“Đã gặp giáo chủ Ma giáo, làm gì có chuyện thả đi.” Lý Hàn Y cũng nhìn Bách Lý Đông Quân.
Nguyệt Dao đi tới, nhẹ nhàng kéo tay Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên hô to: “Nếu ngươi đi ra, sau này chúng ta sẽ là kẻ địch!”
Giọng điệu tùy tiện, như trẻ con cãi vã với nhau.
Diệp Đỉnh Chi xua tay: “Ngươi là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, còn con trai ta đã mấy tuổi rồi. Đừng nói mấy lời bốc đồng ấy nữa.”
“Chúng ta đã là kẻ địch từ lâu rồi!”
“Chén rượu hôm nay đã rất xa xỉ.”
“Tạm biệt, Bách Lý Đông Quân.”
Bách Lý Đông Quân siết chặt nắm tay, Diệp Tiểu Phàm chạm tay lên kiếm, lệ rơi đầy mặt.