Núi cao biển rộng, không biết ngày gặp lại.
Đột nhiên trong núi vang lên tiếng sáo, trong màn đêm lạnh lẽo u tối này, bỗng nhiều thêm cảm giác buồn bã chán chường.
Trong lều vải, Bách Lý Đông Quân ngồi bên bàn, uống từng chén một, không nói gì thêm. Diệp Tiểu Phàm im lặng một lúc lâu rồi cầm kiếm chạy ra ngoài, nhưng chỉ thấy núi non mênh mông, đâu còn bóng dáng Diệp Đỉnh Chi.
Lý Hàn Y nhíu mày: “Ai lại đi thổi sáo trong thời điểm này?”
Tư Không Trường Phong đặt trường thương lên bàn, ngồi đối diện với Bách Lý Đông Quân, uống cùng y: “Tiếng sáo này rất êm tai, đối phương cũng không có địch ý, cứ để nghe đi.”
Chỉ có Nguyệt Dao thần sắc hơi đổi, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, vén rèm chiếc lều, đi ra ngoài.
Trên đỉnh núi, một người trẻ tuổi mặc áo tím đang đứng đó, khoanh này nhìn lều vải trong núi. “Vừa rồi giáo chủ đi vào trong lều, nhưng ngoài sát khí trong một khoảnh khắc, hình như bên trong không có động tĩnh gì.”
Bên cạnh hắn, đệ tử tóc trắng đang nhắm mắt thổi sáo, giai điệu du dương...
“Là giai điệu của cố hương.” Nguyệt Dao bước từng bước một lên đỉnh núi: “Đã lâu không được nghe.”
Nam tử tóc trắng buông cây sáo xuống, nam tử áo tím quay người.
Ba người đứng trong núi, không nói gì với nhau, chỉ có gió núi vén tà áo họ bay phất phới.
“Tiểu thư.” Nam tử tóc trắng thở dài một tiếng, quỳ một gối, nắm tay phải đặt xuống đất, cung kính thi lễ.
“Tiểu thư.” Người áo tím cũng thi lễ theo.
Nguyệt Dao mỉm cười: “Ta còn là tiểu thư của các ngươi ư? Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu?”
Bạch Phát Tiên cười nói: “Tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, cho dù là giáo chủ đi nữa, nếu dám động tới một sợi tóc của tiểu thư, ta sẽ lập tức rút kiếm với hắn.”
Nguyệt Dao đi tới vỗ vai Bạch Phát Tiên: “Kỳ Tuyên, vẫn hăng hái như vậy. Nhưng vì sao các ngươi đã đứng bên cạnh ta mà vẫn rút kiếm với Bắc Ly?”
Bạch Phát Tiên cười khổ :”Lúc trước không muốn nghe lệnh Vô Tướng sứ là vì ta cảm thấy hắn không thể dẫn dắt chúng ta chiến thắng Bắc Ly, mộng phục quốc của bọn họ chỉ dẫn chúng ta đi về phía diệt vong. Nhưng hôm nay Diệp giáo chủ liên hợp thế lực ba mươi hai tông môn vực ngoại, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà hắn đã làm được rất nhiều chuyện khó tin, ta và Tử Y đều đồng ý theo hắn.”
“Nam nhân không phải lúc nào cũng nên tôn thờ cường giả, phải đi lên con đường anh hùng của mình.” Nguyệt Dao thở dài một tiếng, đi tới vách núi, nhìn xuống bên dưới.
Bạch Phát Tiên đặt tay lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Không ai muốn ở lại vùng đất nghèo nàn ấy cả đời.”
Tử Y Hầu đột nhiên nói: “Chúng ta tới đây vốn định đón thiểu thư về. Thế nhưng còn chưa mở lời đã biết chuyện này là không thể.”
Nguyệt Dao không quay đầu lại :”Ta không muốn thấy bất cứ chiến tranh nào nữa, tuy ta thừa nhận Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có cơ hội dẫn dắt di dân Bắc Khuyết trở lại đại lục.”
“Tiểu thư thương xót cho thế nhân, chúng ta vẫn hiểu, nhưng trên đời này không phải ai cũng không có tư tâm.” Tử Y Hầu trầm giọng nói :”Ta có tư tâm, Bạch Phát có tư tâm, ba mươi hai tông môn ngoại vực cũng có tư tâm. Tiểu thư cũng có tư tâm chứ?”
“Ồ? Tư tâm của ta là gì?” Nguyệt Dao hỏi.
“Tư tâm của tiểu thư là Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu chậm rãi nói.
Nguyệt Dao mỉm cười, vén lọn tóc mai bị gió thổi tung: “Vậy à, cũng không sai.”
“Ma giáo sẽ nhanh chóng khởi xướng đông chinh, đến lúc đó nếu gặp tiểu thư, chỉ mong các ngươi nhường đường.” Bạch Phát Tiên xoay người, vỗ nhẹ lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Bây giờ kiếm pháp của ta đã rất mạnh.”
Tử Y Hầu mỉm cười, giang tay áo, cuồng phong gầm thét giữa núi non: “Tử Khí Đông Lai của ta cũng luyện tới tầng thứ bảy.”
“Biết các ngươi lợi hại rồi.” Nguyệt Dao xoay người cười khanh khách.
Bạch Phát Tiên lại ngây ngốc đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn không hề cử động.
“Đừng có nhìn nữa, tiểu thư mà ngươi thích đã đi theo người khác rồi.” Tử Y Hầu vỗ vai hắn: “Tiểu thư, Bạch Phát vẫn luôn thích cô.”
Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta biết.”
Tử Y Hầu đột nhiên hắng giọng một cái: “Ta cũng luôn thích tiểu thư.”
Nguyệt Dao khẽ nhướn mày: ”Thế à? Sao chẳng nhìn ra được. Ta còn tưởng ngươi thích Bạch Phát cơ.”
Bạch Phát Tiên thầm giật mình, tránh né bàn tay Tử Y Hầu đặt trên vai mình: “Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại?.”
“Ta thích tiểu thư từ nhỏ, chẳng qua là từ rất lâu rồi Bạch Phát đã nói với mọi người là hắn thích cô, cho nên ta luôn giấu trong lòng. Nhưng bây giờ tiểu thư đã yêu người khác, ta cũng không cần giấu nữa.” Tử Y Hầu đột nhiên mỉm cười dịu dàng: “Tiểu thư, ta thích cô.”
Bạch Phát Tiên vỗ kiếm bên hông: “Có muốn đánh một trận không?”
“Có thắng thì tiểu thư cũng không theo chúng ta.” Tử Y Hầu xoay người, trực tiếp xuống núi: “Đi thôi.”
Bạch Phát Tiên cúi người với Nguyệt Dao: “Tiểu thư, Bạch Phát đi đây.”
“Trước khi đi, có thể cho ta một lời hứa không?” Nguyệt Dao hỏi.
Bạch Phát Tiên gật đầu: “Muôn chết không chối từ.”
“Không sợ ta đưa ra hứa hẹn khó mà hoàn thành à?”
“Tiểu thư là người thông minh hiểu biết, sẽ không nói ra yêu cầu như vậy.”
“Ví dụ như bảo ngươi rời khỏi Ma giáo, trở lại Bắc Ly thì sao!”
“Thế thì ta rời, ta về!” Bạch Phát Tiên nghiêm mặt nói.
“Được rồi, ngươi nói đúng, ta sẽ không bắt ngươi hứa chuyện gì khiến ngươi khó xử, ta chỉ hy vọng...” Nguyệt Dao cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “... giúp ta bảo vệ Nguyệt Khanh.”
“Được.” Bạch Phát Tiên gật nhẹ đầu, sau đó tung người nhảy lên, đuổi theo Tử Y Hầu.
“Tiểu thư nhờ ngươi bảo vệ Nguyệt Khanh tiểu thư?” Tử Y Hầu hạ giọng hỏi.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ Nguyệt Khanh có đáng cho chúng ta bảo vệ không?” Bạch Phát Tiên lẩm bẩm.
“Tuy giống nhau như đúc, nhưng có lúc lại thấy muốn giết cô ta.” Bạch Phát Tiên lập tức rút thanh ngọc kiếm, chỉ thẳng vào một người đang đi trên núi.
Đó là một thư sinh trẻ tuổi, cõng một rương sách cao ngất, trên rương sách còn cắm một thanh trường kiếm thanh tú.
“Huynh đài, sao lại rút kiếm với ta?” Thư sinh ngẩng đầu lên hỏi.
“Ngươi là ai?” Bạch Phát Tiên hỏi.
Thư sinh hắng giọng một cái: “Ta tên là Tạ Tuyên.”
Bạch Phát Tiên nhíu mày suy nghĩ: “Chưa từng nghe danh.”
“Kiếm của ngươi rất đẹp.” Tạ Tuyên quan sát cẩn thận trường kiếm của Bạch Phát Tiên, tán thưởng một tiếng: “Đẹp hơn kiếm của ta nhiều.”
Bạch Phát Tiên thu kiếm: “Cảm ơn.”
Tạ Tuyên rảo bước đi qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, phẩy trường bào, thản nhiên nói: “Nhưng bây giờ không phải lúc, không thì rất muốn thử kiếm của ngươi.”
Tử Y Hầu giật mình: “Thân pháp nhanh quá.”
Bạch Phát Tiên lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu có cơ hội.”
“Cáo từ, mà ngươi tên là gì.”
“Ta tên Mạc Kỳ Tuyên.”
Tạ Tuyên suy nghĩ: “Thế thì gọi là Mỹ Kiếm Mạc Kỳ Tuyên đi.”