Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321. Thiên Lý Cô Hư

Chương 321. Thiên lý cô hư

“Hôm nay là ngày gì mà bằng hữu cứ nối tiếp nhau tới thế này?” Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu lên bàn, say khướt gục xuống.

Rèm che bị vén lên, nam tử trẻ tuổi cõng rương sách từ bên ngoài đi vào: “Có bằng hữu từ xa tới, vui tới quên trời đất, sao ngài lại say sưa?”

Tư Không Trường Phong cười nói: “Hắn ngủ thật rồi, không thể trả lời câu hỏi của ngươi được.”

“Lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn đang uống rượu, không ngờ nhiều năm sau gặp lại, vẫn thấy hắn uống rượu.” Tạ Tuyên đặt rương sách xuống đất: “Trường Phong huynh, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?”

“Người này nói luyên thuyên quá đi thôi, đúng là đáng ghét, sặc mùi hủ nho.” Lý Hàn Y hừ lạnh nói.

“Vị cô nương này thật quen mặt, là con gái của Lý Tâm Nguyệt tỷ tỷ phải không?” Tạ Tuyên mỉm cười hiền lành: “Tính tình không được tốt như Lý tỷ tỷ.”

“Ngươi gọi sư đệ ta là huynh, lại gọi mẹ ta là tỷ tỷ. Sao nào? Muốn chiếm lợi thế trước ta à? Đừng hòng!” Lý Hàn Y trừng mắt với Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên nhìn Tư Không Trường Phong một cái, Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nhún vai: “ Ta nghi ngờ sư phụ cố ý làm khó ta, cố tình thu nhận vị... Lý sư tỷ này trước rồi mới nhận ta.”

Lý Hàn Y lắc đầu: “Thế thì ngươi là ai? Ta thấy trên rương sách của ngươi cũng cắm một thanh kiếm, ngươi cũng là kiếm khách?”

Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Vị Tạ Tuyên huynh đệ này là người đọc sách, trong lòng có ba ngàn quyển nhưng không giỏi võ nghệ.”

“Không.” Tạ Tuyên rút thanh kiếm trên rương sách ra, Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y đều cảm nhận được một luồng kiếm ý mênh mông lướt qua. Tạ Tuyên mỉm cười: “Ta đã kế thừa vị trí của Trần Nho sư thúc, bây giờ ta là viện giám mới Sơn Tiền thư viện.”

“Cũng là một kiếm khách.”

“Kiếm khách đâu có đủ! Phải là Kiếm Tiên!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng rồi ngửa đầu ngã thẳng xuống đất. “Còn ta chỉ muốn làm một Tửu Tiên.”

Mặt trăng lặn xuống, mặt trời lại lên.

Năm Minh Đức thứ tám, ngày thứ hai, bốn bề đều có dấu hiệu bất ổn.

Ở phía bắc, Trụ Quốc tướng quân, Lôi Mộng Sát chặn đường Bắc Man.

Ở phía nam, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong chống chọi lại Nam Quyết.

Phía tây, thế tử Trấn Tây Hầu Bách Lý Thành Phong trấn áp bạo dân.

Còn ở tây bắc, ngàn vạn giáo chúng Ma giáo như mây đen che phủ mặt trời, tập kết xuôi đông. Đây không phải một trận tập kích nữa mà là toàn bộ đông chinh.

“Đến đúng lúc lắm, Tạ Kiếm Tiên.” Tư Không Trường Phong nhìn đệ tử Ma giáo mênh mông cuồn cuộn: “Tình cảnh lớn như vậy, ta ở đây đã lâu mà mới thấy lần đầu.”

Tạ Tuyên lạnh nhạt: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.”

Tư Không Trường Phong nghi hoặc: “Ta ít đọc sách, nói câu này là có ý gì?”

Tạ Tuyên vuốt trường kiếm, búng nhẹ, phát ra một tiếng ‘keng’: “Là muốn giết người.”

Phía trước nhất trong đại quân Ma giáo, có một bóng đen lao về phía bọn họ, sau lưng bóng đen là bốn người mặc áo kim, thanh thế kinh người, như sấm động giữa bầu trời.

“Bốn người này định trực tiếp phá vây?” Tư Không Trường Phong cau mày nói.

“Là Diệp Đỉnh Chi!” Lý Hàn Y vọt ra, rút kiếm hét lớn.

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Đỉnh Chi đã lao tới trước mặt ba người bọn họ.

Trong căn lều vải, Bách Lý Đông Quân vừa tỉnh cơn say, sờ lên đầu, cau mày nói: “Hắn đến rồi!”

Tạ Tuyên đâm ra một kiếm, Tư Không Trường Phong đâm ra một thương, Lý Hàn Y cũng xuất kiếm.

Vạn Quyển thư, Ô Nguyệt thương, Thiết Mã Băng Hà.

Trong mấy năm sau đó, những vũ khí này luôn xuất hiện trong Bách Binh Bảng của Võ Bảng, giờ lại đồng thời ra tay.

Từng có một lần, cũng chỉ có một lần.

Có thể nói là đòn hợp kích tuyệt thế.

Nhưng vẫn không ngăn được bóng đen kia phá vây.

Vì bóng đen kia đã đợi quá nhiều năm, đợi ngày đông chinh, tới thẳng Bắc Ly, đến hoàng thành, đón thê tử của mình về.

Hư Niệm công tầng thứ chín, trực tiếp vận tới cảnh giới tối cao.

Tạ Tuyên và Tư Không Trường Phong, Lý Hàn Y đều lùi lại một bước.

“Mạnh đến vậy à?” Tạ Tuyên sửng sốt.

Diệp Đỉnh Chi dẫn theo bốn người áo kim lướt qua núi, Bách Lý Đông Quân đi ra khỏi lều vải, nhìn theo hướng Diệp Đỉnh Chi vừa rời khỏi, hạ giọng nói: “Hắn đang tụ thế.”

“Đi thẳng về đông, khi tới hoàng thành thì khí thế của Hư Niệm công cũng lên tới đỉnh phong, hắn định giết Minh Đức Đế.” Nguyệt Dao chậm rãi nói: “Lần này hắn đã quyết tâm.”

“Ta đi cản hắn!” Bách Lý Đông Quân rảo bước nhảy tới.

Nhưng không biết từ lúc nào trong núi lại nổi lên mây mù nồng nặc, Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao truy đuổi trong sương mù một lát nhưng không thấy bóng dáng Diệp Đỉnh Chi, lại tung người mấy cái, bỗng thấy bọn Tư Không Trường Phong và Tạ Tuyên.

“Sao lại trở lại chỗ cũ rồi?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

Tư Không Trường Phong lắc đầu nói: “Sương mù này không bình thường.”

“Là Cô Hư trận.” Tạ Tuyên chậm rãi nói: “Bối cô kích hư, một người có thể địch vạn người. Cô giả, là hình tượng cao hơn độc tôn, hư giả là hình tượng thấp hèn yếu ớt. Cô hư giả là bí đạo chiến thắng của binh gia.”

“Nói tiếng người đi.” Tư Không Trường Phong trầm giọng nói.

“Là một loại trận pháp trong Kỳ Môn Độn Giáp, bây giờ đã thất truyền. Người cuối cùng biết trận pháp này là tộc Gia Cát đã mai danh ẩn tích nhiều năm. Nhưng Cô Hư trận là đại trận binh gia, có khí tức binh gia, còn trận này cực kỳ quỷ dị, coi như Cô Hư quỷ trận, theo hướng thiên lệch, không phải chính đạo mà là tà đạo.”

“Trong Thiên Ngoại Thiên từng có một tôn sứ là người Gia Cát gia, chắc hiện giờ trong Ma giáo cũng có người trong tộc Gia Cát.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Ta từng giao chiến với người đó hai lần, lần nào cũng cực kỳ nguy hiểm.”

“Người vào trận sẽ như thế nào?” Tư Không Trường Phong hỏi.

“Thấy mà như không thấy, sát cơ bốn bề.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, nhìn bóng quỷ hư hư ảo ảo trước mặt.

“CẨn thận!” Diệp Tiểu Phàm giơ kiếm chém bóng quỷ đó một cái, nhưng như đánh vào hư không, thân thể lảo đảo một cái.

“Thấy chứ, thấy mà như không thấy.” Bách Lý Đông Quân đi về phía trước, nhìn một bóng quỷ hư hư ảo ảo lại xuất hiện.

Diệp Tiểu Phàm sửng sốt: “Ban ngày ban mặt mà thấy quỷ.”

“Thấy mà như không thấy, nhưng có đôi khi thấy lại là thật.” Bách Lý Đông Quân giơ chưởng đánh ra, chỉ nghe bộp một tiếng, bóng quỷ kia hóa thành một người áo đen chân thực, bị chưởng lực của Bách Lý Đông Quân đánh bay ra ngoài.

“Sương mù càng ngày càng đậm.” Tư Không Trường Phong thì thào: “Trên Mang Sơn có nhân sĩ võ lâm đến từ các phái trong Bắc Ly. Trong bọn họ, không phải ai cũng biết trận pháp Cô Hư này.”

Diệp Tiểu Phàm thu kiếm nói: “Ta lập tức tới thông báo cho các đại môn phái. Có cách nào phá được trận pháp này không.”

Lý Hàn Y nói theo: “Chúng ta chia hai đường thôi.”

Tạ Tuyên cười nói: “Cô Hư quỷ trận, ngăn cách thế giới ban ngày, hóa thành một thiên địa quỷ dị riêng biệt. Thấy mà như không thấy, nhưng nghe thì vẫn nghe được, bảo bọn họ nghe gió. Khi bên cạnh vang lên tiếng gió rít chính là lúc kẻ địch xuất hiện!” Tạ Tuyên vung kiếm đánh văng người áo đen nấp trong bóng quỷ trước mặt.

“Phải làm sao mới phá được trận pháp này?” Tư Không Trường Phong lại hỏi.

“Tìm trận nhãn!” Tạ Tuyên đáp.

 

Bình Luận (0)
Comment