Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325. Lôi Trì Nhất Bộ

Chương 325. Lôi trì nhất bộ

Cách xa ba dặm, có một người đạp gió lao tới.

Không phải năm người như trong báo cáo quân tình mà chỉ có một người.

“Đến nhanh thật.” Tâm kiếm trong tay Lý Tâm Nguyệt đã bắt đầu ngâm vang.

“Tâm kiếm có linh, nó đang sợ à?” Cơ Nhược Phong cúi người, nâng trường côn trong tay lên.

“Không, là hưng phấn.” Lý Tâm Nguyệt lập tức rút kiếm, chỉ thấy một luồng kiếm khí như cầu vồng xuyên thủng mặt trời, xông thẳng lên tận tầng mây, đánh về phía Diệp Đỉnh Chi ở cách xa ba dặm.

Không, chỉ trong chớp mắt.

Diệp Đỉnh Chi chỉ còn cách có một dặm.

“Truyền nhân Tâm kiếm của Kiếm Tâm Trủng!” Diệp Đỉnh Chi cao giọng hét lớn, sau đó xuất quyền đánh tan kiếm khí kia, không hề dừng lại.

“Mạnh quá. Chẳng lẽ là Thần Du Huyền Cảnh trong truyền thuyết?” Lý Tâm Nguyệt nhìn sang Cơ Nhược Phong.

Cơ Nhược Phong tay trái đỡ mặt nạ ác quỷ của mình, trầm giọng nói: “Không phải. Đây không phải Thần Du Huyền Cảnh nhưng cũng không phải Tiêu Dao Thiên Cảnh. Đây là cảnh giới bên ngoài tứ cảnh, là Quân Tà Cảnh.”

“Đó là cảnh giới gì?” Lý Tâm Nguyệt nghi hoặc.

“Bên trên Quân Tà Cảnh là Quỷ Tiên cảnh, là cảnh giới nhập ma đạo. Ta không nhắc tới là vì có quá ít người đạt tới cảnh giới này.” Cơ Nhược Phong nắm chặt lấy trường côn: “Đột nhiên ta có một dự cảm.”

“Dự cảm gì?”

“Chúng ta không thể ngăn được hắn!”

Diệp Đỉnh Chi đã bước lên tường thành.

Sau đó tường thành sập một nửa.

Lý Tâm Nguyệt nhảy lên, Tâm kiếm chém thẳng xuống, cô không nghĩ mình có thể giữ chân Diệp Đỉnh Chi, cho nên ngay khi xuất kiếm đã thi triển chiêu thức mạnh nhất của Tâm kiếm - Tâm Kiếm Vạn Thiên.

Kiếm khí như nước thủy triều trút xuống.

Một kiếm hóa thành ngàn kiếm.

“Dừng!’ Lý Tâm Nguyệt quát lớn.

Cơ Nhược Phong cũng vung trường côn, côn tên Vô Cực, từng là chí bảo trấn sơn của Hoàng Long sơn, một côn đánh ra không bờ không bến, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn!

Diệp Đỉnh Chi chỉ cảm thấy kiếm khí kia ập tới rất nhanh, chỉ chớp mắt đã từ một kiếm biến thành ngàn luồng kiếm khí, từng luồng nối tiếp nhau không ngừng ập tới.

Nhưng lại cảm thấy côn kia tới rất nhanh, chỉ đánh ra có một côn mà lại như đã trôi qua rất nhiều năm, chậm rãi như tan vào hư vô.

Đây chính là Kiếm Tâm quyết của Kiếm Tâm Trủng?

Chỉ là một thanh kiếm, sao lại hóa thành ngàn thanh?

Đây chính là Vô Cực côn của Hoàng Long sơn?

Côn pháp với nguyên ý là ‘hỗn độn’?

Nếu năm xưa gặp được, sẽ thấy hết sức vinh hạnh.

Diệp Đỉnh Chi nhắm hai mắt lại,giang hai tay ra, cao giọng hô: “Lên!”

Một luồng chân khí cực kỳ ngang ngược tỏa ra từ hai tay của Diệp Đỉnh Chi, hất tung kiếm khí bắn tới. Lý Tâm Nguyệt vung kiếm ngăn cản, rơi xuống một bên khác trên tường thành. Cơ Nhược Phong thu côn, hạ xuống bên cạnh cô.

“Đúng là bá đạo, không có binh khí, không cần chiêu số, chỉ dùng chân khí đối địch.” Cái mặt nạ ác quỷ của Cơ Nhược Phong đã từ một chia hai, rơi xuống dưới đất, để lộ gương mặt tuấn tú và mái tóc bạc trắng.

Lý Tâm Nguyệt thở hổn hển, cố kiềm chế cảm giác tanh ngọt trong cổ: “Nên bảo bệ hạ mau chóng rút lui.”

“Không rút lui được, trước mặt cao thủ như vậy, ngàn vạn quân đội cũng chỉ để trang trí thôi.” Cơ Nhược Phong trầm giọng nói: “Bây giờ Lý tiên sinh không có mặt, Tứ Thủ Hộ đã có hai người đi, Lang Gia Vương và Lôi Mộng Sát cũng đi đánh trận. Qua cửa của hai người chúng ta thì chỉ còn đại tổng quản và quốc sư thôi.”

Diệp Đỉnh Chi cũng hạ xuống trước mặt bọn họ: “Hai người các ngươi rất mạnh.”

Cơ Nhược Phong nâng Vô Cực côn: “Ta cảm thấy còn chưa đủ mạnh, nếu không đã chẳng nhìn ngươi suy nghĩ cả nửa ngày mà không nghĩ ra bất cứ võ công nào có thể đối phó được với ngươi.”

“Ta có chân khí Hư Niệm công tầng thứ chín hộ thể, trên đời này không võ công nào có thể làm ta bị thương.” Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đi về phía Cơ Nhược Phong: “Cho nên, dẫu ta có đứng yên ở đây không hề tránh né, ngươi cũng không có võ công nào có thể làm ta bị thương.”

“Lợi hại thật.” Cơ Nhược Phong giơ một ngón tay lên miệng, cắn mạnh một cái, máu tươi chảy ra. Hắn quệt lên Vô Cực côn, sau đó giậm mạnh xuống đất: “Quốc sư, khởi trận.”

Trong hoàng cung, quốc sư Tề Thiên Trần hất mạnh phất trần, giơ hai tay lên, đột nhiên vạch một cái.

Bái quái!

Trong Khâm Thiên Giám, sáu vị thiên sư đứng trên Quan Tinh đài, cũng làm một động tác giống hệt Tề Thiên Trần, sau đó đồng thanh quát.

Bái Quái!

Lý Tâm Nguyệt và Cơ Nhược Phong lùi lại phía sau một bước, tiêu tán trên tường thành như làn sương mù.

“Hay cho một đại trận.” Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh nói.

Lý Tâm Nguyệt và Cơ Nhược Phong lùi lại một bước, thực ra đúng là chỉ lùi một bước nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt Diệp Đỉnh Chi đã dời đi, hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ.

“Đây là trập pháp của quốc sư và Khâm Thiên Giám à?” Lý Tâm Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy. Theo lời Diệp Đỉnh Chi thì bây giờ hắn đã là đao thương không phá nổi, vạn vật không thể tới gần người, cho dù chúng ta đều đạt tới cảnh giới Đại Tiêu Dao nhưng vẫn không thể làm gì được hắn. Đối phó với loại người này, chỉ có thể dừng trận pháp vây khốn.” Cơ Nhược Phong trả lời.

“Đây là trận pháp gì?” Lý Tâm Nguyệt hỏi.

“Tỏa Quỷ trận, còn có tên là Lôi Trì.” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý: “Trận này không nhốt được người bình thường, chuyên nhốt lại người nhập ma đạo như vậy. Ác quỷ vào trận, tâm thần sẽ lạc lối, có đi thế nào cũng không thoát khỏi cảnh vây khốn này. Hắn sẽ nghĩ tới chuyện tuyệt vọng nhất cuộc đời này, hơn nữa ảo giác sẽ lặp đi lặp lại chuyện đó, cuối cùng không chịu được nỗi tuyệt vọng trong vòng lặp vô tận đso mà tự sát.”

Lý Tâm Nguyệt khẻ thở dài: “Đây là không dám vượt qua Lôi Trì một bước mà mọi người vẫn nói đấy à?”

“Đúng, vì bên ngoài Lôi Trì là chính đạo. Hắn nhập ma đạo, vốn đã e ngại thứ này, cho nên hắn không thể ra khỏi trận này.” Cơ Nhược Phong nhìn sang phía hoàng cung: “Vô Cực côn của ta và Bạch Vũ Phất của quốc sư đều là chí bảo đạo gia. Chúng ta bố trí Tỏa Quỷ trận, không ai phá được.”

Lý Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi đang trong sương mù, khẽ nhíu mày: “Hình như, hắn đang nhìn chúng ta?”

“Cái gì?” Cơ Nhược Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi bước từng bước một về phía trước, trực tiếp bước ra khỏi sương mù, hắn nhìn Cơ Nhược Phong, lạnh nhạt nói: “Trận này, ta phá rồi.”

Hắn lại vung ống tay áo, sương mù tiêu tán.

Trong hoàng cung, Tề Thiên Trần lùi lại một bước, trong Khâm Thiên Giám, sau vị thiên sư không được tốt như vậy, tất cả đều hộc máu, ngã quỵ dưới đất.

Cơ Nhược Phong cũng lùi lại phía sau ba bước: “Không thể nào!”

Diệp Đỉnh Chi mặt không biểu cảm nhìn Cơ Nhược Phong: “Ngươi nói đúng, ta đã nhập ma đạo, nhưng ta vốn không e ngại thứ gọi là chính đạo. Hơn nữa, chuyện tuyệt vọng nhất trong cuộc đời này ư, ngày nào ta cũng hồi tưởng lại chứ không phải từ lúc mới bước vào trận pháp này!”

Lý Tâm Nguyệt nâng Tâm kiếm, nhắm mắt lại.

Nhập, Kiếm Tâm!

Phù lục được vẽ trên Vô Cực côn đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu dị, Cơ Nhược Phong cắn răng nói: “Xem ra phải động thủ thật rồi.”

 

Bình Luận (0)
Comment