Diệp Đỉnh Chi giang hai tay, chân khí màu tím bắt đầu lưu chuyển khắp người: “Ta không muốn giết các ngươi. Xin hãy tránh ra.”
“Ta tên Cơ Nhược Phong, hiện đang là đường chủ của Bách Hiểu Đường. Thiên hạ tứ cảnh vốn do ta bình phẩm, chuyện trong thế gian không gì không biết.” Cơ Nhược Phong cao giọng quát: “Ngươi có tư cách gì mà bảo ta tránh.”
“Ngươi ngăn được ta?” Diệp Đỉnh Chi cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình.”
Cơ Nhược Phong nắm lấy trường côn: “Cây côn này tên là Vô Cực, cái gọi là Vô Cực chính là vô biên vô hạn...”
Ngươi đang trì hoãn thời gian?” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhìn sang Lý Tâm Nguyệt.
Kiếm tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân.
“Đúng!” Cơ Nhược Phong nhảy thẳng tới, xuất côn đánh về phía Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi lùi lại một chút, giơ chưởng đẩy ra.
Một chưởng này hư hư thật thật, biến ảo khó lường, chỉ riêng chưởng lực ngưng tụ chân khí đã thay đổi bốn loại pháp tướng.
“Đây là Vô Pháp Vô Tướng công đã thất truyền từ lâu?” Cơ Nhược Phong đánh trượt một côn, sau đó cảm giác thấy một nội lực như dời non lấp bể ập tới, cuối cùng hội tụ thành một luồng chân khí cực kỳ sắc bén, nhắn thẳng vào lồng ngực Cơ Nhược Phong.
“Bát Quái!” Cơ Nhược Phong đẩy tay trái, một hình bát quái do chân khí ngưng tụ hiện lên.
Rồi lập tức vỡ tan.
“Bát Quái!”
“Bát Quái!”
“Bát Quái!”
“Bát Quái!”
“Bát Quái!”
Cơ Nhược Phong thi triển sáu lần Bát Quái Tâm Môn, năm cái trước đều bị đánh nát trong khoảnh khắc, mãi tới khi dùng Bát Quái Tâm Môn lần thứ sáu mới hóa giải được luồng chân khí kia.
Lý Tâm Nguyệt vẫn nhắm chặt hai mắt, cứ như không cảm nhận được mọi chuyện diễn ra bên ngoài.
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên chắp hai tay trước ngực, quát lớn: “Lên!”
Tường thành bên cạnh Lý Tâm Nguyệt đột nhiên sập xuống, Cơ Nhược Phong vội vàng nhảy tới, kéo Lý Tâm Nguyệt về phía sau, sau đó vung Vô Cực côn trong tay như điên, hóa giải cả ba chưởng mà Diệp Đỉnh Chi đánh tới.
“Ngươi rất mạnh.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
“Ta cảm thấy tới cảnh giới của ta thì không cần người khác khen ngợi nữa.” Cơ Nhược Phong đặt Lý Tâm Nguyệt xuống, đẩy Vô Cực côn về phía trước, toàn bộ con mắt đột nhiên đổi màu.
“Ồ?” Diệp Đỉnh Chi nhướn mày.
“Bất! Động! Minh! Vương!” Cơ Nhược Phong gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ, sau đó là Kim Cương Nộ Mục.
“Ta tưởng trong thiên hạ chỉ có môn phái của chúng ta là biết môn võ công này.” Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn ý: “Quả đúng là Bách Hiểu Đường, đúng là thiên hạ bách hiểu.”
Bất Động Minh Vương công, đây là võ công mà Diệp Đỉnh Chi đã sử dụng khi bị Thiên Ngoại Thiên tập kích trong kỳ thi của học đường. Môn võ công này có thể khiến người sử dụng lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể, giết người trong nghịch cảnh, là võ công ngang ngược bá đạo nhất thế gian, nhưng cũng là võ công hại người hại mình nhất. Khi vận công pháp này sẽ hiện lên pháp tướng Kim Cương Nộ Mục, tà ma đều e ngại!
“Lui!” Cơ Nhược Phong đột nhiên vung Vô Cực côn, uy lực lực còn mạnh mẽ hơn vừa rồi tới mấy lần, ngay cả Diệp Đỉnh Chi cũng không dám đối đầu trực diện, nghiêng người né sang một bên, tránh được một côn. Nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc này Cơ Nhược Phong lại lao tới cạnh hắn, một côn đánh lên vai Diệp Đỉnh Chi.
“Keng” một tiếng, lại như đập vào chuông đồng.
“Kim Cương Bất Hoại thần thông?” Cơ Nhược Phong sửng sốt, lại đánh ra một côn.
Trên bầu trời bỗng có mây đen dày đặc, như có tiếng sấm nổ vang.
Diệp Đỉnh Chi chịu liền mười ba côn của Cơ Nhược Phong, mỗi côn lùi lại một bước, tổng cộng lùi lại mười ba bước rồi mới hoàn thủ. Hắn vung ống tay áo, cuốn lại thành một thanh tụ kiếm, giơ kiếm cản côn.
“Vân Tụ kiếm?” Cơ Nhược Phong thu côn lùi lại, thở hổn hển. Bất Động Minh Vương công gây áp lực rất lớn lên cơ thể, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, mình có thể bị phản ngược mà chết bất cứ lúc nào.
“Ta ở trong Lang Nguyệt Phúc Địa đã lâu, trong đó ghi chép rất nhiều võ công thần kỳ, có cách tu luyện thì ta luyện, có ghi chép thì ta ghi nhớ.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩngd dầu lên, nhìn đám mây đen: “Ví dụ như Hoàng Long sơn, Dẫn Lôi thuật!”
“Lôi, rơi!” Cơ Nhược Phong giơ Vô Cực côn lên quát lớn.
Một luồng sét lóe lên, đột nhiên giáng thẳng xuống Vô Cực côn của Cơ Nhược Phong. Trên Vô Cực côn, từng phù lục đỏ máu lấp láp ánh sáng. Hắn đột nhiên giơ côn, tia sét cũng đánh thẳng về phía Diệp Đỉnh Chi.
Mọi người trên đời, cho dù luyện võ mạnh đến đâu đi nữa vẫn là thân thể phàm nhân. Thân thể phàm nhân làm sao ngăn cản sấm sét từ trên trời giáng xuống? Trừ phi người này đã tới Thần Du Huyền Cảnh trong truyền thuyết, gần với tiên nhân.
Rầm một tiếng, tia sét kia đánh thẳng vào người Diệp Đỉnh Chi, phá tan một khoảng tường thành.
Màu đỏ lửa trong mắt Cơ Nhược Phong từ từ nhạt đi, Vô Cực côn trong tay cũng rơi xuống đất, thân thể kiệt sức ngã bệt xuống: “Sư phụ ơi sư phụ, nếu thế này rồi còn nói đánh được, thế thì đừng trách ta.”
Bụi đất tan đi, Diệp Đỉnh Chi vẫn đứng yên tại chỗ, tấm áo đen của hắn đã tan thành từng mảnh, giờ phút này hắn cũng hệt như Cơ Nhược Phong vừa rồi, toàn thân đỏ lửa, Kim Cương Nộ Mục.
Hắn cũng thi triển Bất Động Minh Vương công.
Cơ Nhược Phong cười khổ :”Bất Động Minh Vương công cộng với Hư Niệm công, ngươi đúng là rất muốn giết hoàng đế, cũng đúng là tuyệt đối không sợ chết.”
Diệp Đỉnh Chi bước từng bước một về phía Cơ Nhược Phong.
Ngay lúc này, Lý Tâm Nguyệt mở mắt.
Nhập định đã lâu, nhập Kiếm Tâm chỉ một chớp mắt.
Rút kiếm! Giết!
Ánh bạc lóe lên, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩng đầu, khoảnh khắc này kiếm khí còn mạnh hơn Cơ Nhược Phong cố vận dụng Bất Động Minh Vương công lúc vừa rồi.
Diệp Đỉnh Chi giơ tay, Vô Cực côn rơi dưới đất đột nhiên bay tới tay hắn, hắn đột nhiên giơ tay, giáng xuống một côn.
Hệt như Vô Cực côn pháp mà Cơ Nhược Phong vừa sử dụng.
Một côn đánh ra không bờ không bến, không đầu không cuối, không ngừng không nghỉ.
Keng một tiếng.
Kiếm côn va chạm.
Rốt cuộc Lý Tâm Nguyệt cũng mở mắt, nhìn Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn Lý Tâm Nguyệt.
Lý Tâm Nguyệt không thấy chút sát ý nào trong mắt Diệp Đỉnh Chi, tuy bây giờ Diệp Đỉnh Chi là giáo chủ Ma giáo, thống lĩnh đại quân đông chinh Bắc Ly, nhưng lúc này, theo Lý Tâm Nguyệt thấy, ánh mắt Diệp Đỉnh Chi vẫn trong trẻo thuần túy.
Chỉ có điều, cũng cất giấu một loại chấp niệm như đầy lầy ngàn trượng.
“Không ai ngăn được ta.” Diệp Đỉnh Chi bình tĩnh nói.
“Mỗi người đều có sứ mệnh của mình.” Kiếm khí trong tay Lý Tâm Nguyệt lại bùng lên, nhưng ngay lúc này Kiếm Tâm đã hao sạch.
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên hất tay, đánh văng cả người cả kiếm của Lý Tâm Nguyệt, tiện tay cầm Vô Cực côn đi qua bên cạnh Cơ Nhược Phong.
Cơ Nhược Phong cố gắng chống tay xuống đất nhưng không còn chút sức lực nào. Lý Tâm Nguyệt cắm kiếm xuống, tạo thành một vệt kiếm dài hơn hai mươi trượng mới dừng lại được. Cô cũng định đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã nôn ra một ngụm máu tươi.
“Vừa rồi ta nói sai, bây giờ Diệp Đỉnh Chi đã vào Quỷ Tiên Cảnh!”