“Nhưng...” Tề Thiên Trần dừng lại một chút: “Dù sao cũng là quốc sư của một nước, không thể trơ mắt nhìn ngươi ám sát hoàng đế được. Hay là chúng ta đánh cược nhé?”
“Đánh cược gì?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Chúng ta cược một ván cờ lục bác?” Tề Thiên Trần lấy từ trong ngực ra một cái bàn cờ.
“Thiên Tử Kỳ Hạp.” Diệp Đỉnh Chi nhìn hộp cờ kia, nhíu mày nói: “Lúc trở trong Lang Nguyệt Phúc Địa ta đã đọc một quyển sách, trên sách có nói nếu đánh cờ lục bác trên Thiên Tử Kỳ Hạp, con người sẽ rơi vào ảo cảnh. Vừa rồi quốc sư đã dùng Tỏa Quỷ trận với ta, bây giờ lại định lặp lại chiêu cũ à?”
Tề Thiên Trần cầm bàn cờ mỉm cười nói: “Không ngờ Diệp giáo chủ lại hiểu biết như vậy, thế thì ván cờ này, Diệp giáo chủ có vào hay không?”
“Không vào.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Ta không có nhiều thời gian, quốc sư, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”
“Vì sao lại không vào?” Tề Thiên Trần cười nói :”Trong lòng Diệp giáo chủ đang sợ điều gì?”
“Vì sao các ngươi luôn nghĩ rằng ta sẽ sợ?” Diệp Đỉnh Chi hỏi ngược lại.
“Vì hầu hết những chuyện không cam lòng trên thế gian này đều bắt nguồn từ sợ hãi.” Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần.
Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đi về phía Tề Thiên Trần: “Quốc sư sai rồi, ta không sợ hãi bất cứ thứ gì.”
Tề Thiên Trần đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, nhìn Diệp Đỉnh Chi, vẫn mỉm cười: “Tùy Diệp giáo chủ xử trí.”
Diệp Đỉnh Chi không hề do dự, giơ quyền phải, đột nhiên đập về phía Tề Thiên Trần, nhưng lại đánh vào hư không. Tề Thiên Trần hóa thành mây mù tan biến, chỉ có giọng nói vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Xem ra quyển sách mà Diệp giáo chủ đã đọc chưa nói rõ rồi. Thiên Tử Kỳ Hạp, không cần phải đánh cờ lục bác, từ khi thấy hộp cờ, ngươi đã bước vào ván cờ.”
“Dùng ảo ảnh vây nhốt ta, có gì thú vị?” Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói.
“Tề mỗ bất tài, chỉ biết một số quỷ đạo.” Tề Thiên Trần không biết đang náu mình ở đâu nói.
“Quốc sư ở đâu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Ta ở khắp mọi nơi.” Tề Thiên Trần mỉm cười nói.
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy Tề Thiên Trần hóa thành một pháp tướng khổng lồ lơ lửng trên không trung. Hắn lại cúi đầu, phát hiện mình đang đứng trên bàn tay của pháp tướng này. Diệp Đỉnh Chi từng nghe chuyện hầu vương đại náo thiên cung trong quán trà, kết thúc của câu chuyện là Phật đà hiện thân, giơ một tay là vây khốn hầu vương nhảy một cái đi được vạn dặm. Hắn nhìn pháp tướng khổng lồ kia, lạnh lùng nói: “Tiên nhân đạo môn cũng thích chơi trò này à?”
“Thế nào là đạo?” Tề Thiên Trần mỉm cười.
“Mỗi người đều có đạo của mình, thiên hạ không có một đạo duy nhất.” Diệp Đỉnh Chi trả lời câu hỏi này. “Ví dụ như đạo của quốc sư là bảo vệ quốc gia này, còn đạo của ta là bảo vệ căn nhà tranh bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự.”
“Nhà tranh đã hủy.” Tề Thiên Trần nói.
“Nhưng người vẫn còn, gian nhà tranh ấy đã sập rất nhiều lần, lần nào cũng là ta dựng lại.” Diệp Đỉnh Chi thần sắc không đổi.
“Ngươi có thể mang đạo của ngươi đi, dựng lại nhà tranh của ngươi. Ta dùng danh nghĩa quốc sư cam đoan với ngươi, thời gian ngươi ở đó sẽ không có bất cứ ai quấy rầy ngươi.” Tề Thiên Trần cúi đầu nói.
Diệp Đỉnh Chi im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu cười: “Thiếu chút nữa bị quốc sư thuyết phục.”
Tề Thiên Trần sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng: “Diệp giáo chủ thông minh hơn người.”
“Ta không biết trên hộp cờ lục bác này ẩn chứ bí pháp đạo của nhà nào, nhưng từ khi pháp tướng tiên nhân của quốc sư xuất hiện tới giờ, trong lòng ta luôn thấy sợ hãi mơ hồ, mấy lần không nhịn được cúi đầu, thiếu chút nữa đáp ứng với quốc sư.” Diệp Đỉnh Chi giơ một tay gõ nhẹ lên ngực: “Đã lâu lắm rồi ta không thấy sợ hãi.”
“Thiên Tử Lục Bác, từ khi vào ảo ảnh này, ngươi luôn cảm thấy mình đã thua, cho nên trong lòng thấy sợ hãi. Vốn dĩ với ảo ảnh của Thiên Tử Kỳ Bàn, thêm tài ăn nói của ta, ta tưởng có thể thuyết phục được Diệp giáo chủ.” Tề Thiên Trần lắc đầu: “Khổ nỗi lòng của Diệp giáo chủ vững như đá tảng.”
“Quốc sư, nói một lời hơi tổn thương một chút.”
“Là sao?”
“Tài ăn nói của ngài rất bình thường.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên giơ Vô Cực côn.
Y không phải hầu vương kia, y chưa từng nghĩ tới chuyện nhảy ra khỏi bàn tay này, mà là trực tiếp đánh tan bàn tay này đi. Y không phải hầu vương, bản tính không kiêu ngạo khó thuần phục, một lòng muốn đấu với trời. Y chỉ thề, không lấy lại được thứ mình đã mất thì tuyệt đối không bỏ qua!
Một côn đánh xuống, ảo ảnh tiêu tán.
“Đại tổng quản!” Tề Thiên Trần gầm lên một tiếng, phất trần trên Bách Vũ Phất lại giang ra như cánh chim đầy gai nhọn, đột nhiên đập về phía Diệp Đỉnh Chi.
Bên cạnh Cẩn Tuyên, bốn vị tổng quản khác đã chạy lên Thanh Vân đài, rốt cuộc hắn cũng vận chân khí, xuất chưởng đánh ra.
Diệp Đỉnh Chi vừa thoát khỏi ảo ảnh, vừa thở lấy sức đã thấy Bạch Vũ Phất đánh tới, vội giơ Vô Cực côn lên ngăn cản.
“Đạo pháp ảo diệu, huyên tâm thiên nhiên.” Tề Thiên Trần nhẹ nhàng thì thầm, tay trái giơ một ngón tay điểm lên lồng ngực Diệp Đỉnh Chi, băng giá lan tràn trên ngực Diệp Đỉnh Chi với tốc độ mắt thường thấy được.
“Quốc sư!” Diệp Đỉnh Chi quát lớn, bộc phát chân khí toàn thân.
“Quốc sư!” Ở phía khác, đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng hét lớn một tiếng.
“Dưới chín tầng trời, đều là phàm nhân.” Tề Thiên Trần đột nhiên thu ngón tay, chỉ lên trời, lại chỉ xuống đất: “Trấn!”
Chân khí ngập trời trên người Diệp Đỉnh Chi lập tức bị ép xuống, tuy chỉ chớp mắt nhưng đã đủ.
Rốt cuộc Cẩn Tuyên cũng ngầm xác nhận được một việc, sau khi đại tổng quản Trọc Thanh bị Lý tiên sinh đánh rơi một cảnh giới, quốc sư Tề Thiên Trần đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cao thủ trong Thiên Khải Thành.
Hắn xuất chưởng đánh vào người Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng lui lại, sau đó gương mặt hơi nâng lên, lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Võ công của ngươi!”
“Đúng, đây là võ công của ta!” Bàn tay Cẩn Tuyên cũng theo Diệp Đỉnh Chi đẩy về phía trước, lại giơ lên phía sau, như dán chặt vào lồng ngực Diệp Đỉnh Chi.
“Hư Niệm công, trong trường đao Bắc Ly cũng có người biết môn võ công này ư?” Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi chảy ra một luồng máu tươi.
“Không, mang tới Bắc Khuyết là Hư Niệm công, còn lưu lại tại Bắc Ly là Hư Hoài công, hai môn võ công này vốn đồng nguyên, là tương sinh tương khắc. Ta chờ thời khắc này đã lâu.” Chân khí lưu chuyển, mãng bào của Cẩn Tuyên bay phất phới, con cự mãng trên áo như sống dậy, lúc nào cũng có thể cưỡi mây hóa rồng.
“Tương sinh tương khắc là trong trường hợp cảnh giới của chúng ta ngang nhau, còn bây giờ ngươi chỉ ở trên núi cao còn ta đã ở trên mây!” Diệp Đỉnh Chi cắn răng, phẫn nộ quát.
Tề Thiên Trần đột nhiên vẫy phất trần: “Diệp thí chủ so sánh rất hay.”
“Quốc sư nói vậy là sao?” Cẩn Tuyên cả giận nói.
“Ý ta là so với Diệp giáo chủ, đúng là tài ăn nói của ta rất bình thường. Ngươi là núi cao, còn hắn đã ở trong mây, đúng là tuyệt diệu.” Tề Thiên Trần giơ một tay đặt lên vai Diệp Đỉnh Chi: “Tề mỗ bất tài, chưa từng leo núi, cũng không ở trong mây, chẳng qua chỉ là một phàm nhân đi trên đất bằng.”