Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329. Răng Nanh Hắc Ám

Chương 329. Răng nanh hắc ám

“Ngọn núi này sẽ là ranh giới, người của Ma giáo đừng mơ vượt qua núi này nửa bước!” Lý Hàn Y vạch kiếm, luồng luồng sương khí ép đám người Ma giáo đang lao tới phải lùi lại ba bước. Sau lưng Lý Hàn Y, Tạ Tuyên và các nhân sĩ võ lâm Bắc Ly như Tạ Tuyên đang dưỡng thương. Mấy hôm nay đám người Ma giáo luôn muốn phá vòng vây từ năm chỗ sơn môn. Sơn môn mà Vô Song Thành phòng ngự đã thất thủ từ lâu, rất nhiều giáo chúng Ma giáo đã xâm nhập Bắc Ly. Nơi những môn phái như Thiên Sơn phái phòng thủ cũng báo nguy nhiều lần, chỉ có chỗ Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng thống lĩnh môn hạ đệ tử phòng thủ là vững như thành đồng vách sắt. Hai đổi thủ trong số mệnh nhưng khi liên thủ lại có ăn kỳ tới kỳ lạ, Ma giáo tấn công vài chục lần vẫn bị đánh bật trở lại. Về phần các sơn môn của các đại môn phái Giang Nam do Lôi gia bảo cầm đầu, đã sắp bị đánh sập...

“Thật không ngờ ở nơi vực ngoại lại cất giấu nhiều cao thủ như vậy.” Quần áo của Tư Không Trường Phong đã rách nát không chịu nổi, mái tóc buông xõa, dáng vẻ chật vật.

Tạ Tuyên cười khổ: ”Mấu chốt nhất là đông người, hết đợt này lại tới đợt khác.’

“Không, không phải bọn chúng đông người mà là các ngươi mềm lòng. Các ngươi chỉ đánh bị thương chứ không giết, nhưng đám người này dưỡng thương một ngày, hôm sau lại tiếp tục tấn công, thế nên mới hết đợt này đến đợt khác.” Một giọng nói mang rõ vẻ trêu tức vang lên.

Lý Hàn Y đột nhiên quay người: “Ai?”

Một người trẻ tuổi để hai hàng ria mép vuốt ve con dao găm trong tay: “Là chúng ta, chẳng hay các vị nhân sĩ chính phái có hoan nghênh không?”

“Sắp bị đánh bật ra rồi, còn không hoan nghênh chúng ta à?” Một nam tử gầy gò đội nón che cầm một cây phật trượng dài giậm xuống đất, vòng tròn trên phật trượng chạm vào nhau, vang lên âm thanh lanh lảnh: “Chào mọi người, chúng ta là Ám Hà.”

Tư Không Trường Phong quay đầu lại nhìn bọn họ: “Ta từng gặp các ngươi rồi.”

“Ăn cau không?” Nam tử cao gầy lấy từ trong lòng ra một quả cau, hỏi Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Không ăn.”

“Cau là đồ tốt.” Nam tử cao gầy nhét quả cau vào miệng nhai nuốt: “Xem ra các ngươi đánh không lại rồi.”

Lý Hàn Y cả giận: “Ai nói chúng ta đánh không lại!”

“Tiểu Xương Hà nói đúng, đám danh môn chính phái các ngươi chỉ già mồm là giỏi. Người ta chửi ngươi, ngươi cũng phải chửi lại cho bằng được.” Nam tử cao gầy kia nói tiếng phổ thông bập bẹ, khiến đám người câu hiểu câu không, chỉ có bốn chữ cuối cùng là rất rõ ràng: “Đúng là đồ ngốc!”

“Ám Hà tới đây làm gì?” Tạ Tuyên hỏi: “Không phải để chế giễu chúng ta đấy chứ?”

“Ám Hà giết người, xưa nay chỉ vì tiền. Đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua chúng ta làm việc không vì tiền.” Người trẻ tuổi nghịch dao đột nhiên nắm chặt con dao găm: “Đại gia trưởng cảm thấy Ma giáo xâm lấn Bắc Ly không phải chuyện tốt cho chúng ta, sẽ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn vốn đã ít ỏi của chúng ta, cho nên phái chúng ta tới giúp các ngươi.”

Tạ Tuyên sửng sốt, Tư Không Trường Phong cũng kinh hãi.

“Ha ha ha ha, Triết thúc, ta bảo mà, bọn họ nghe xong chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.” Người trẻ tuổi cười ha hả: “Đường đường là Ám Hà, thế là lại đứng bên danh môn chính phái, bảo vệ non sông gấm vóc này!”

“Ngươi không nên cười.” Nam tử cao gầy hừ lạnh một tiếng: “Ám Hà chúng ta tuy là tổ chức sát thủ nhưng trong lòng cũng có quốc gia đại nghĩa, xâm phạm Bắc Ly ta, đều phải chết!”

“Triết thúc uy phong quá! Da mặt còn dày hơn tường thành!” Người trẻ tuổi đột nhiên ngừng cười, nhìn đám người Ma giáo đang tạm thời bị Lý Hàn Y ép lui, trầm giọng nói: “Ám Hà, Tống Táng Sư, Tô Xương Hà.”

Nam tử cao gầy lại giậm phật trượng xuống đất, giọng nói rõ ràng: “Ám Hà, Chiến Lang, Tô Triết.”

“Ngươi là Đấu Lạp Quỷ Tô Triết?” Tạ Tuyên không hề lưu tình vạch trần hắn.

“Cái này cũng biết? Từng nghe ngươi rất uyên bác, không ngờ lại uyên bác tới mức này.” Tô Triết cười nói.

“Đáng lẽ các ngươi còn một đồng bọn nữa, ta nhớ xưa nay người đó chưa từng tách khỏi ngươi.” Tư Không Trường Phong nói với Tô Xương Hà.

“Ha ha ha ha, bây giờ hắn thăng quan rồi, cũng tách khỏi ta rồi. Nhưng đúng là hắn cũng đến. Lần này hắn mới là chủ lực!” Tô Xương Hà nhíu mày.

Một nam tử tay cầm dù giấy hạ xuống bên cạnh Lý Hàn Y.

Lý Hàn Y vô thức nâng kiếm, chỉ vào cổ họng nam tử kia: “Ngươi là cái quỷ gì?”

“Ám Hà, Khôi.” Nam tử kia nâng mặt nạ ác quỷ, phía sau hắn là ba mươi hai sát thủ cũng đeo mặt nạ ác quỷ.

“Đây là?” Tư Không Trường Phong nhíu mày.

“Đội sát thủ Chu Ảnh trực thuộc đại gia trưởng của Ám Hà, xem ra Đấu Lạp Quỷ nói thật. Ám Hà tới đây là để giúp chúng ta.” Tạ Tuyên hạ giọng nói.

“Xong việc có tiện tay giết luôn chúng ta không?” Tư Không Trường Phong hỏi.

“Câu hỏi này hay lắm, có khả năng đó. Chúng ta phải vận khí chữa thương, để bọn họ đánh trước.” Tạ Tuyên vung song chưởng, chân khí lưu chuyển trong cơ thể.

“Thoải mái đi, không có tiền thì ai lại đi giết người một nhà.” Tô Triết đột nhiên lao về phía trước, vung phật trượng trong tay, đậm thẳng vào lão già áo xám cầm đầu đám người Ma giáo.

Lão già áo xám vừa giao đấu với Lý Hàn Y mười mấy hiệp mà không rơi xuống hạ phong, đương nhiên không sợ nam tử cao gầy đột ngột xuất hiện này, xuất trảo đánh thẳng vào lồng ngực Tô Triết.

“Quỷ Trảo Tử à.” Tô Triết cười một tiếng, phật trượng nhẹ nhàng lay động, vòng tròn bên trên vang lên tiếng leng keng.

Lão già áo xám đột nhiên thất thần trong chốc lát.

Phật trượng của Tô Triết nện thẳng xuống, đập thẳng vào đầu lão già áo xám, khiến hắn ngã thẳng xuống đất.

Cái đầu hắn nổ tung như quả dưa hấu.

“Sát sinh rồi.” Tô Triết vung phật trượng, lao về phía người kế tiếp.

Nam tử tự xưng là Khôi cũng nhảy lên, hạ xuống đám người, cây dù giấy trong tay lập tức vỡ tan, mười mấy giáo chúng Ma giáo lập tức bị xuyên thủng ngực. Tô Xương Hà lao tới, con dao trong tay hắn lóe lên một vệt sáng hung ác dưới ánh mặt trời, những nơi hắn đi qua, tất cả đều bị cắt đứt yết hầu.

Ba mươi hai Chu Ảnh sát thủ cũng rút kiếm.

Lý Hàn Y thối lui tới bên cạnh Tư Không Trường Phong, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm hai mắt lại vận khí chữa thương.

“Tuy đối thủ là Ma giáo, nhưng ta cảm thấy bên mình mới là ác quỷ.” Tư Không Trường Phong cảm thán.

Tạ Tuyên lắc đầu: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ chỉ có như vậy mới ngăn cản được tai họa lần này.”

“Lấy giết ngăn giết?”

“Ta đang nghĩ, chúng ta còn không hạ thủ giết các giáo chúng Ma giáo xa lạ, như vậy Bách Lý Đông Quân gặp Diệp Đỉnh Chi, sẽ ra sao?”

Thiên Khải Thành, trên tường thành.

Bách Lý Đông Quân mặc áo xanh hạ xuống, Cơ Nhược Phong nằm dưới đất không còn sức đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc rồi nói đầy ẩn ý: “Ồ, ngươi tới rồi?”

 

Bình Luận (0)
Comment