Bách Lý Đông Quân đứng trên tường thành, nhìn tòa thành mình đã tới ba lần, hạ giọng nói: “Có phải ta tới muộn mất rồi không?’
“Lúc đầu ta và Cơ đường chủ định ngăn cản hắn ngay ngoài cổng thành, đáng tiếc hai người chúng ta hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn. Chắc bây giờ hắn đã đến cửa cung. Trong hoàng cung có mấy chục cao thủ được hoàng tộc họ Tiêu cung phụng, đều là Tiêu Dao Thiên Cảnh, còn có cả quốc sư và đại tổng quản ở đó.” Lý Tâm Nguyệt chống kiếm đứng dậy: “Nhưng...”
“E là vẫn không ngăn được hắn.” Cơ Nhược Phong nằm dưới đất cười khổ: “Năm xưa Lý tiên sinh vào cung như vào chỗ không người, nếu muốn giết hoàng đế thì chỉ như phất tay một cái. Hiện tại tuy Diệp Đỉnh Chi chưa đạt tới mức đó nhưng cũng xấp xỉ. Bách Lý Đông Quân, bây giờ võ công của ngươi ra sao? Nghe nói trước đây ngươi bị phế?”
Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nhún chân, giơ tay lên, vận công pháp Thùy Thiên, áo xanh phất phới theo gió.
“Ồ, nửa bước Thần Du.” Cơ Nhược Phong tán thưởng: “Không hổ là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh.”
“Cơ đường chủ không chết đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi.
Cơ Nhược Phong lau vết máu nơi khóe miệng: “Chết thì không chết được, tên Diệp Đỉnh Chi vẫn nể mặt một chút.”
“Được rồi!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân lao về phía hoàng cung: “Đợi ta trở lại.”
Trên Thanh Vân đài.
Sau khi Tề Thiên Trần xuất chưởng đánh lên người Diệp Đỉnh Chi, bầu không khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.
Vốn đầy chân khí túc sát lạnh lẽo thấu xương, lúc này lại đột nhiên nhiều thêm chút nhu hòa.
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt nhìn về phía Tề Thiên Trần: “Võ công của quốc sư không phải là Hư Niệm công nhưng vẫn có thể tương dung với chân khí của chúng ta.”
“Sư thừa của Tề mỗ là từ Thanh Phong đạo nhân ở Hoàng Long sơn, sở học là nội công Bát Quái Tâm Môn. Cái gọi là Bát Quái bao gồm càn, chấn, khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái, nó tựa như vật chứa khổng lồ có thể bao dung cả thiên địa vạt vận. Cho nên nội công của các ngươi là nhất mạch tương thừa, còn nội công của ta là dung hợp cả thiên địa vạn vật.” Tề Thiên Trần mỉm cười: “Diệp giáo chủ, đắc tội rồi.”
Tề Thiên Trần giậm mạnh chân xuống đất, trong phạm vi mười trượng xung quanh ba người xuất hiện một hình bát quái khổng lồ.
“Ngươi định tỷ thí nội lực với ta?” Diệp Đỉnh Chi cười lạnh.
“Tề mỗ bất tài, tuổi tác đã nhiều, xin được thử nghiệm một phen.” Tề Thiên Trần đột nhiên nhướn mày, đạo bào và râu tóc bay bất phơ!
“Trong cơ thể ta có nội lực của ba người, cộng lại cũng gần trăm năm. Quốc sư lớn tuổi nhưng đã đến trăm tuổi chưa!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng, toàn thân chấn động, định hất Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên ra.
Sắc mặt Cẩn Tuyên lập tức tái nhợt, nôn ra một ngụm máu tươi.
Tề Thiên Trần thần sắc hơi đổi, hình bát quái dưới chân rung chuyển: “Nội lực của Diệp giáo chủ đúng là kinh khủng.”
“Năm đó, Nguyệt Phong Thành, Bách Lý Đông Quân và ta ba người từng tỷ thí nội lực như vậy. Ba người chúng ta cùng luyện Hư Niệm công, công pháp đồng nhất, còn Hư Niệm công lại có thể hấp thu lẫn nhau. Cuối cùng trời xui đất khiến, nội lực cả ba tập trung trên người ta. Cảnh tượng ngày hôm nay cũng giống với lúc đó, các ngươi một người tự xưng là huyện Hư Hoài công đồng nguyên với ta, một luyện Bát Quái Tâm Môn tương dung thiên địa vạn vật, như vậy nội lực hai vị, hôm nay ta cũng vui vẻ tiếp nhận.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên hít một cái.
Cẩn Tuyên và Tề Thiên Trần chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn chảy vào thân thể Diệp Đỉnh Chi, còn con ngươi của Diệp Đỉnh Chi càng lúc càng đỏ.
“Đoạt nội lực của ta mà còn đắc ý như thế à!”
‘Bộp’ một tiếng, Bách Lý Đông Quân hạ xuống Thanh Vân đài, sau lưng đeo trường đao Tẫn Duyên Hoa, eo phải dắt trường kiếm Bất Nhiễm Trần, eo trái treo một hồ lô rượu. Bộ áo xanh bị chân khí bành trướng của ba người thổi bay phất phới, phong lưu tiêu sái không nói nên lời.
“Người kia là ai?” Một loạt cao thủ bao quanh cảnh giác hỏi.
“Không sao, đó là cháu trai của Trấn Tây Hầu gia, Bách Lý Đông Quân.” Minh Đức Đế cười nói: “Bách Lý Đông Quân, hôm đó ngươi và Nhược Phong cùng về Thiên Khải, ta đứng trên cửa thành nhìn ngươi. Lúc đó vào thành ngươi đã thúc ngựa chạy quanh Thiên Khải, còn là thiếu niên ngây ngô, bây giờ mới có dáng vẻ của công tử phủ hầu gia.”
Bách Lý Đông Quân lướt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Thế hôm ta tới cướp dâu, ngươi có thấy ta không? Lúc đó trông ta thế nào?”
Minh Đức Đế sững sờ, không nói gì, Bách Lý Đông Quân lại tiếp tục nói: “Hôm đó ngươi đang thành thân, làm sao mà biết được. Hôm đó ta đã giết tới trước Cảnh Ngọc vương phủ, cuối cùng bị phụ thân ta giơ kiếm đánh ngất mang về Càn Đông Thành. Đáng tiếc đáng tiếc, hoàng đế, vừa rồi ngươi nói sai một câu. Đó là ta, Bách Lý Đông Quân, vẫn luôn là thiếu niên năm xưa.”
“Thiếu niên, thấy thứ gì ngứa mắt là sẽ vung quyền!”
Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung quyền đánh văng vài cao thủ che trước mặt Minh Đức Đế.
Tề Thiên Trần ở bên cạnh quát khẽ: “Bách Lý công tử, đừng vọng động!”
Tất cả mọi người đều cho rằng Bách Lý Đông Quân tới đây là để ngăn cản Diệp Đỉnh Chi, vì bọn họ nghe nói đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân hiện thân ở phía tây, ngăn cản Ma giáo. Bây giờ Bách Lý Đông Quân đến Thiên Khải, đương nhiên là để ngăn cản Diệp Đỉnh Chi.
“Bách Lý Đông Quân, ngươi định làm gì?” Minh Đức Đế cả giận nói.
Bách Lý Đông Quân nhìn đám cao thủ trước mặt, giơ tay chỉ một nam tử trẻ tuổi tuấn tú: “Ngươi tên là gì?”
Nam tử trẻ tuổi kia giọng nói the thé, hóa ra là một thái giám: “Tổng quản chưởng hương, Cẩn Tiên.”
“Nếu các ngươi dùng võ công, ta cũng sẽ dùng võ công, đến lúc đó sống chết tự chịu. Hoàng đế chắc chắn sẽ chết, tám phần mười là ngươi cũng chết.” Bách Lý Đông Quân bẻ tay, khớp xương vang lên răng rắc. “Các ngươi thấy sao?”
Cẩn Tiên lắc đầu: “Ta không hiểu ý công tử.”
“Thôi.” Bách Lý Đông Quân cầm hồ lô rượu bên trái, ngửa đầu uống một ngụm sau đó lau miệng: “Không nói nhảm nữa.”
Áo xanh lóe lên.
Bách Lý Đông Quân đã đứng bên cạnh Minh Đức Đế.
Thân pháp này... mồ hôi của Cẩn Tiên chảy từ trên trán xuống.
“Đây gọi là Nhất Túy Thiên Lý.” Bách Lý Đông Quân giơ tay nắm lấy bả vai của Minh Đức Đế, tung người nhảy lên, bay qua đầu mấy chục cao thủ. Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, quốc sư, đại tổng quản đều không có mặt, những người còn lại tuy là cao thủ Thiên cảnh nhưng đều không ngăn được y.
Bách Lý Đông Quân kéo Minh Đức Đế tới một góc khác của Thanh Vân đài, sau đó Bách Lý Đông Quân rút thanh Bất Nhiễm Trần bên hông ra, cắm xuống dưới đất: “Nếu đi qua kiếm này, hoàng đế của các ngươi sẽ không còn nữa. Ta nói được thì cũng làm được, đừng quên danh hiệu của ông nội ta là gì. Ta là cháu ông ấy, được chân truyền đấy.”
“Ngươi định làm gì!” Cẩn Tiên vung tay ngăn cản những người khác.
Bách Lý Đông Quân nhìn Minh Đức Đế một cái, sau đó giơ tay nắm chặt lấy.
“Bách Lý Đông Quân! Ngươi đừng làm bừa!” Minh Đức Đế cả giận nói.
“Ta định đòi nợ.” Bách Lý Đông Quân đấm một cái, đánh Minh Đức Đế bay ra ngoài.