Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331. Trút Cơn Uất Ức

Chương 331. Trút cơn uất ức

“Bệ hạ!” Đám người trên đài hoảng hốt nói.

Cẩn Tiên vội vàng vung kiếm ngăn cản mọi người: “Hắn không dùng võ công!”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi tuy Bách Lý Đông Quân đấm một quyền rất mạnh tay, đánh kêu, nhưng không dùng nội lực, nếu không chỉ riêng quyền này đã đủ khiến đầu của Minh Đức Đế nở hoa.

Minh Đức Đế ngã lăn dưới đất, giơ ngón tay chỉ Bách Lý Đông Quân: “Trẫm...”

“Trẫm cái gì mà trẫm.” Bách Lý Đông Quân giơ chân giẫm lên mặt Minh Đức Đế.

“Càn rỡ quá mức.” Cẩn Tiên hạ giọng nói.

Bách Lý Đông Quân liếc mắt nhìn Cẩn Tiên công công, cười nói: “Thì đã sao? Sau này ta không muốn làm thế tử hầu gia gì cả, ta chỉ là một lãng khách giang hồ. Hoàng đế muốn trị tội của ta thì cứ trị, ai là Đại Lý tự khanh?”

“Ta.” Trong đám người có một gã cao to mập mạp bước ra, khiêng một thanh đại khảm đao khổng lồ: “Đại Lý tự khanh, Thẩm La Hán.” Trong Thiên Khải Thành, tính tình của hắn nổi tiếng là không tốt, nhưng đã làm Đại Lý tự khanh, tính cách quá tốt cũng không làm được.

“Ta đang mắc tội gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ngươi đánh hoàng đế, đương nhiên là tội chết.” Thẩm La Hán vác đao lên vai, thần sắc phức tạp, trong lòng thầm mắng: Tên khốn kiếp Bách Lý Đông Quân, xưa nay ta đối xử với học đường đâu có tệ, sao ngay lúc này ngươi lại làm khó ta?

Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi Minh Đức Đế: “Ta mắc tội chết hả?”

Minh Đức Đế tức giận đẩy chân Bách Lý Đông Quân ra, từ dưới đất đứng dậy, hắn phủi tro bụi trên long bào, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Đây là tội tru di cửu tộc!”

“ Ồ?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.

Minh Đức Đế siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt toát lên vẻ hung ác.

Mọi người trên đài đều giật mình.

Bách Lý Đông Quân vẫn mỉm cười, như hoàn toàn không hề sợ hãi: “Ai cũng nói Cảnh Ngọc Vương say mê thi thư, võ công tuy được nhưng chỉ là công phu binh mã, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cũng là Thiên Cảnh?”

Bộ long bào của Minh Đức Đế phất phới, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, quả thật có đôi chút dáng vẻ của đế vương, hắn đột nhiên xuất quyền với Bách Lý Đông Quân, quyền phong xé gió, như tiếng long ngâm.

Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ giơ một bàn tay ra đã trực tiếp bắt được nắm đấm của Minh Đức Đế.

“Ta đã nói rồi, các ngươi không dùng võ công, ta cũng không dùng võ công. Ngươi đã dùng võ công thì đừng trách ta không khách khí.” Bách Lý Đông Quân xuất chưởng đánh thẳng vào trước ngực Minh Đức Đế: “Tiêu Dao Thiên Cảnh? Loại như ngươi cũng xứng tiêu dao?”

Chưởng này đánh vào, chân khí của Minh Đức Đế sụp đổ, trực tiếp rơi xuống Tự Tại Địa Cảnh.

“Làm hoàng đế rồi, có người ra tay thay ngươi, võ công cao vậy để làm gì? Có sư huynh của ta rồi, ngươi cần lo gì về hoàng vị nữa. Cảnh giới tự tại? Ta cho ngươi hết cả tự tại.” Bách Lý Đông Quân lại đấm ra một quyền.

Tự Tại xuống Kim Cương.

“Ta thấy vẫn hơi cao, ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lại giơ quyền.

Minh Đức Đế đã bị quyền vừa rồi đánh cho lui lại sát bên tường, hắn che ngực nhìn các cao thủ. Cánh tay Cẩn Tiên đặt lên chuôi kiếm đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn Bất Nhiễm Trần, nuốt nước miếng.

Không động thủ, thì hoàng đế đã bị tra tấn như vậy, sau này có sống sót thì bọn họ khoanh tay đứng nhìn cũng là tội lớn.

Còn động thủ, rất có thể hoàng đế sẽ chết. Bọn họ không bảo vệ được cũng là tội chết.”

“Bách Lý công tử.” Cẩn Tiên thở dài một tiếng.

“Được rồi, ngươi luyện võ công cũng không dễ dàng gì, Kim Cương thì Kim Cương.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhưng tiếp theo đừng có dùng chút nội lực cỏn con còn sót lại nữa. Nếu không nửa đời sau ngươi chỉ có nằm trên ghế rồng thôi.”

“Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Cẩn Tiên quát.

Bách Lý Đông Quân lao tới trước mặt Minh Đức Đế, sau đó xách cổ áo hắn lên, ném hắn xuống đất, hai chân kẹp lấy người Minh Đức Đế, giơ nắm đấm lên đánh lung tung không ngừng.

“Dịch cô nương nhà người ta không thích ngươi, ngươi lại cố ép người ta phải lấy ngươi là thế nào!”

“Người ta đã trốn rồi, đang vui vẻ yên lành, ngươi lại ép người ta về làm cái gì!”

“Ngươi là hoàng đế, hậu cung ba ngàn, huynh đệ của ta chỉ yêu có một người, mỗi ai đi đường nấy không tốt sao!”

“Sao ngươi không học theo đệ đệ ngươi ấy? Đệ đệ ngươi thậm chí nhường cả hoàng vị cho ngươi, sao ngươi không thể nhường vợ cho huynh đệ ta?”

“Có phải ngươi đang rất tức giận, rất muốn hô to giết cả nhà ta không? Nhưng bây giờ người có thể cản ta đã bị huynh đệ của ta cầm chân, những người còn lại có ai dám nhúc nhích! Có phải không, Thẩm La Hán!”

Thẩm La Hán bị dọa giật nảy mình, vung đao mắng: “Bách Lý Đông Quân, ngươi đại nghịch bất đạo, mau mau chóng chóng lui ra, ta cho ngươi được toàn thây!”

“Thế thì ngươi tới đây.” Bách Lý Đông Quân lại giơ nắm đấm đánh xuống.

“Mẹ nó, thế này rồi còn không đi qua khéo tới lượt ta bị diệt tộc.” Thẩm La Hán bị ép không còn nước nào, nhảy lên, giơ đại đao chém thẳng xuống.

“Không được!” Cẩn Tiên vung kiếm định cản, nhưng không ngăn được.

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, cười nói: “Đến hay lắm!”

Y cũng nhảy lên, rút thanh trọng đao sau lưng, chém về phía Thẩm La Hán, hai thanh đao va chạm, Thẩm La Hán trừng mắt: “Xuống!”

“Không.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.

Thẩm La Hán có thần lực trời sinh, mấy năm qua lại dày công tôi luyện công phu nội gia, đấu đao kình mười mấy năm chưa từng thua ai. Nhưng tuy thân hình Bách Lý Đông Quân thanh tú, khi vung đao cũng là cử trọng nhược khinh, nhưng Thẩm La Hán có ép thế nào thì Bách Lý Đông Quân cũng không hề nhúc nhích.

“Thu đao lại đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên ép trường đao xuống, lưỡi đao khổng lồ trong tay Thẩm La Hán lập tức rời tay. Bách Lý Đông Quân giơ tay trái xuất chưởng đánh bay Thẩm La Hán ra ngoài, sau đó đón lấy thanh đao của hắn, đâm thẳng xuống, ghim vào cách đầu Minh Đức Đế một tấc.

Lúc này Minh Đức Đế đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mình đầy thương tích, thậm chí không còn sức nổi nóng.

“Nhìn kỹ đi, nếu bây giờ hai huynh đệ chúng ta liên thủ, giết ngươi chỉ dễ dàng như vậy thôi!” Bách Lý Đông Quân đứng dậy, phủi tro bụi trên quần áo rồi xoay người đi về phía Diệp Đỉnh Chi.

Ba người vẫn đang tỷ thí chân khí, nhưng mọi chuyện diễn ra ở bên kia quá ảnh hưởng tới bọn họ, tới mức trước khi Bách Lý Đông Quân thể hiện rõ mục đích, không ai dám dùng toàn lực.

“Lão Diệp, hoàng đế bị ta đánh cho tàn phế rồi, giết hắn thì cũng không được tốt cho lắm, dù sao đệ đệ của hắn cũng là sư huynh của ta, người nhà ta vẫn còn làm quan ở Bắc Ly. Nể mặt chút đi, bây giờ chúng ta tới đón tẩu tẩu nhé?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười giơ tay với Diệp Đỉnh Chi.

Trên tường thành của Thiên Khải Thành, lại có một vị khách.

Vị khách này rất trẻ trung, thế nhưng giữa hai hàng mi lại mang cảm giác già nua khó tả, bên hông hắn dắt một thanh kiếm hẹp dài, bộ áo xám tuy hơi cũ nhưng được giặt dũ rất sạch sẽ. hắn cũng như Bách Lý Đông Quân lúc vừa rồi, lặng lẽ quan sát tòa thành quen thuộc này.

“Hôm nay Thiên Khải Thành thật náo nhiệt, ngay cả Lạc thành chủ cũng tới.” Lúc này Cơ Nhược Phong đã ngồi xuống, nhìn người quen trước mặt.

 

Bình Luận (0)
Comment