Lạc Thanh Dương, từng là hộ vệ đệ nhất đại nội, khi Thái An Đế tuần tra thiên hạ, đã giúp Thái An Đế ngăn cản vô số đợt ám sát công khai hoặc lén lút, nhất là trong quãng thời gian đại tổng quản Trọc Thanh cáo bệnh tĩnh dưỡng, rất được Thái An Đế coi trọng. Tới mức khi Thái An Đế bệnh nặng đã gọi riêng hắn tới, hỏi hắn: “Trẫm đã không sống được bao lâu nữa. Thanh Dương, ngươi đã cứu trẫm nhiều lần, nhân lúc trẫm vẫn còn là quân vương Bắc Ly, trẫm cũng muốn báo đáp ngươi một chút.”
“Ta muốn rời khỏi Thiên Khải Thành.” Lạc Thanh Dương bình tĩnh nói.
Thái An Đế trầm ngâm một lúc lâu rồi thở dài: “Võ công của ngươi rất cao, làm hộ vệ đúng là đáng tiếc. Thế này đi, trẫm ban thưởng cho ngươi một tòa thành, sau này tòa thành mà ngươi ở sẽ tương đương với Vô Song Thành.”
Lạc Thanh Dương gật nhẹ đầu: “Đa tạ bệ hạ.”
“Muốn thành nào? Trẫm cũng cho ngươi.” Thái An Đế ho nhẹ, ra hiệu cho tiểu thái giám mở bản đồ Bắc Ly ra, trên tờ bản đồ da cừu viết những tòa thành nổi danh nhất Bắc Ly: “Ngoài hoàng thành là không thể cho ngươi, những thành khác, tùy Thanh Dương ngươi lựa chọn.”
Lạc Thanh Dương nhìn thoáng qua, ngón tay chỉ về phía tây, ở đó có một tòa thành không viết tên: “Nơi này.”
Thái An Đế sửng sốt: “Ở đó? Nơi đó từng là một trong những thành trì quan trọng nhất Bắc Ly, nhưng khí hậu thay đổi, bốn phía biến thành sa mạc hoang vu, bây giờ đã là một tòa thành lẻ loi.”
“Thanh Dương là kiếm khách, kiếm pháp tu luyện gọi là Thê Lương kiếm, tòa thành này có thể giúp ta dưỡng kiếm, mong bệ hạ giúp ta một tay.” Lạc Thanh Dương trầm giọng nói.
“Được, vậy trẫm ban thưởng cho ngươi tòa thành này!” Thái An Đế gật đầu nói.
Ba tháng sau, Thái An Đế băng hà, lưu lại di chỉ. Lạc Thanh Dương thậm chí không nói bất cứ câu nào với Minh Đức Đế vừa đăng cơ, đã một mình rời khỏi Thiên Khải Thành, tới vùng đất hoang vu ở phía tây. Một người ở một thành, người trong giang hồ gọi là Lạc thành chủ.
“Xem ra Thê Lương kiếm của Lạc thành chủ đã đại thành, nhưng không biết Lạc thành chủ đến đây là để giúp bên nào?” Cơ Nhược Phong hỏi đầy ẩn ý.
“Vì sao cứ phải chọn bên?” Lạc Thanh Dương hỏi ngược lại.
“Thú vị, thú vị, ngày trước ba người các ngươi sánh vai cướp dâu trong Thiên Khải Thành, cũng coi là hảo hữu sát cánh chiến đấu, bây giờ ba người đều trở thành một trong mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, đồng thời gặp nhau ở Thiên Khải Thành, nhưng lại đi lên ba con đường?” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý.
“Vì sao nhất định phải chọn đường?” Lạc Thanh Dương lại hỏi ngược lại.
Cơ Nhược Phong nhún vai, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Dương điểm mũi chân lao về phía hoàng cung.
“Đánh hoàng đế một trận, còn định cướp vợ của hoàng đế, ngươi đúng là quá không nể mặt hoàng đế?” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, ma tính trong ánh mắt như lập tức thối lui.
Bách Lý Đông Quân cũng mỉm cười: “Sau này nếu chúng ta không vui, lúc nào cũng có thể đến hoàng cung, lại đánh hoàng đế một trận.”
“Ta thấy như vậy cũng được.” Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu.
Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì, mời ba vị dừng tay?”
Đại tổng quản Cẩn Tuyên nhìn quốc sư một cái, tình hình hiện tại đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, nếu bọn họ không ngừng tay, một khi Bách Lý Đông Quân đứng về phía Diệp Đỉnh Chi, hai người bọn họ sẽ chết, Minh Đức Đế cũng sẽ chết. Nếu ngừng tay thì như lời Bách Lý Đông Quân nói, bọn họ đánh Minh Đức Đế xong sẽ mang Tuyên Phi nương nương đi, tương đương với sỉ nhục Minh Đức Đế trước mặt mọi người trong thiên hạ. Nhưng như vậy thì Ma giáo lui quân, không phải chiến tranh nữa, Bắc Ly cũng được bình an.
Lựa chọn thế nào đây?
"Ngươi nhìn ta làm gì, ta không biết." Tề Thiên Trần tức giận mắng Cẩn Tuyên một câu.
Nếu hỏi nội tâm bọn họ, đương nhiên bọn họ muốn làm theo lựa chọn thứ hai, thế nhưng Minh Đức Đế tính cách ra sao, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng ngay lúc bọn họ suy nghĩ, lòng bàn tay lại cảm thấy nóng rực và đau nhói. Bọn họ ngẩng đầu lên, ma tính trong mắt Diệp Đỉnh Chi không giảm mà tăng.
“Nhưng Bách Lý à, bây giờ đã không phải chuyện của mình ta. Rất xin lỗi.”
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung tay hất văng Cẩn Tuyên và Tề Thiên Trần ra ngoài. Hai người Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên thối lui tới bên cạnh Minh Đức Đế, sắc mặt đều trắng bệch, xem ra đã trọng thương. Diệp Đỉnh Chi cũng lùi lại ba bước, trước ngực có máu tươi chảy ra, cũng bị thương không nhẹ.
“Con đường ta đang đi bây giờ, chúng ta chắc chắn không thể đồng hành.” Diệp Đỉnh Chi giơ một bàn tay với Bách Lý Đông Quân: “Rút kiếm đi.”
Bách Lý Đông Quân mặt không biểu cảm.
Y muốn cho Diệp Đỉnh Chi một lựa chọn, nhưng bây giờ Diệp Đỉnh Chi lại ép y phải theo lựa chọn duy nhất.
Lần này, rốt cuộc chúng ta đã không thể đồng hành.
Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay, thanh Bất Nhiễm Trần vốn cắm dưới đất bay về tay y.
Tay trái Bất Nhiễm Trần, tay phải Tẫn Duyên Hoa, Song Thủ Đao Kiếm thuật.
“Quen biết nhau đã lâu nhưng chúng ta chưa bao giờ tỷ thí thật sự. Nghe nói sau khi mất hết công lực, ngươi lại tìm được cơ duyên, ta muốn xem thử.” Diệp Đỉnh Chi nâng Vô Cực côn.
Bách Lý Đông Quân im lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: “Xem ra phải đánh ngươi một trận, ngươi mới chịu tỉnh lại.”
“Thế thì tới đây, đừng do dự nữa.” Diệp Đỉnh Chi bước lên phía trước, trăm đóa côn hoa hiện lên, đánh thẳng về phía Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng xoay tròn, đao kiếm cùng lên, đánh tan những côn hoa kia.
“Lên!” Diệp Đỉnh Chi giơ tay hầm thét.
Mọi người trên Thanh Vân đài đều cảm thấy dưới chân rung chuyển, đứng cũng không vững.
“Định!” Bách Lý Đông Quân giậm chân, ép chân khí của Diệp Đỉnh Chi xuống.
“Đây là võ công gì?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Ta tự sáng tạo, nội công Thùy Thiên!” Bách Lý Đông Quân giơ kiếm chém qua bên tóc mai của Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi tán thưởng: “Được lắm!” Sau đó xoay Vô Cực côn, điểm lên ngực Bách Lý Đông Quân.
Kiếm của Bách Lý Đông Quân cũng đặt trên cổ họng Diệp Đỉnh Chi.
Hai người đứng yên, lặng lẽ nhìn đối phương.
Sau đó thu binh khí.
Tái chiến!
“Hôm nay rõ nhiều người vào hoàng cung, cứ như chỗ không người, đúng là mất mặt.” Thống lĩnh cấm quân nhìn Thanh Vân đài, đặt tay lên trường đao bên hông, tức giận mắng.
“Người ta là cao thủ trong giang hồ, Thanh Vân đài cao như vậy mà còn bay lên được, chúng ta có cách nào cơ chứ.” Một vị cấm quân bên dưới an ủi: “Bên trên có đại tổng quản và quốc sư, yên tâm đi.”
“Nếu thủ lĩnh còn ở đây, làm gì tới phiên bọn chúng giương oai?” Thống lĩnh cấm quân bất đắc dĩ nói: “Kiếm pháp của thủ lĩnh mới thật là thiên hạ đệ nhất.”
Đột nhiên có một người hạ xuống trước mặt hắn, mặc bộ áo xám, quay lưng về phía hắn, nhìn lên Thanh Vân đài ở trên.
“Ai!” Thống lĩnh cấm quân rút đao, gầm lên: “Ta không tin hôm nay bất cứ ai cũng có thể không đặt cấm quân chúng ta vào mắt.”
“Đã lâu không gặp.” Lạc Thanh Dương xoay người: ”Vẫn lỗ mãng như xưa.”
“Thủ lĩnh?” Thống lĩnh kia sửng sốt, sau đó nhìn lên Thanh Vân đài, thu đao lại, do dự nói: “Thủ lĩnh cũng định lên trên?”
“Không đi.” Lạc Thanh Dương lắc đầu, đi theo một hướng khác.
“Chỗ đó...” Thống lĩnh nheo mắt lại.