Cuộc đời này Bách Lý Đông Quân có hai vị sư phụ, một người là Cổ Trần, Tây Sở Nho Tiên, truyền thụ cho hắn kiếm pháp Tây Sở Kiếm Ca và nội công Thu Thủy Quyết; một vị sư phụ khác là Lý Trường Sinh, hình như không dạy y cái gì, lại hình như cái gì cũng dạy cho y. Vừa rồi khi Bách Lý Đông Quân nhắm mắt minh tưởng lần đầu đã nghĩ tới Lý Trường Sinh thiên hạ đệ nhất, bây giờ nằm dưới đất lại nhớ tới Nho Tiên Cổ Trần thích dùng ảo thuật.
Ngày đó dưới gốc cây ngô đồng, bão cát lan tràn, Cổ Trần xuất kiếm trở lại thuở thiếu niên.
Chỉ có Bách Lý Đông Quân thấy rõ chiêu kiếm đó, đó là chiêu kiếm Đại Đạo Triêu Thiên, nhưng Cổ Trần đã nói, đó là đại đạo của mình, như vậy đại đạo của Bách Lý Đông Quân đâu.
“Đại đạo của ta chính là, ta và bằng hữu của ta, không có bất cứ ai chết.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi bò từ dưới đất dậy, mưa to trút xuống bên cạnh y, đều hóa thành hơi nước.
Diệp Đỉnh Chi quay người nhìn y.
“Con đường này rất khó đi, nhưng cũng rất dễ đi. Chỉ cần ta đủ mạnh!” Bách Lý Đông Quân gầm lên: “Sư phụ, người thấy chưa, đây là đại đạo của ta.”
“Thế gian này có rất nhiều tiếc nuối, đều là vì không đủ mạnh. Ví dụ như tiên sinh bị hủy diệt, Bắc Khuyết bị vong quốc, tướng quân chiến tử, vợ chồng chia cách. Chỉ cần đủ mạnh, thế thì đại đạo hướng tới trời, không ai ngăn được con đường của ta!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên giậm chân xuống, trong tay không có kiếm, nhưng trên Thanh Vân đài, kiếm khí đã như nước thủy triều.
Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày, Bách Lý Đông Quân nói tới đại đạo, đâu có khác gì đại đạo mà Diệp Đỉnh Chi tìm được trong lúc tuyệt vọng. Cuối cùng hai người đi theo đại đạo giống nhau, vì sao đạo của hắn lại dẫn tới bóng tối, còn khi Bách Lý Đông Quân nói ra đại đạo của mình, hắn lại thấy ánh sáng?
“Thôi được rồi.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng, giơ một ngón tay ra, chân khí Hư Niệm công từ ngón tay phóng ra, chặt đứt nhưng kiếm khí kia.
“Kiếm đã gãy, đao cũng không còn ở tay, thế thì ta dùng nắm đấm.” Bách Lý Đông Quân giơ nắm tay, thân thể đột nhiên xoay tròn, lướt về phía Diệp Đỉnh Chi.
Coi chân là chuôi kiếm, người là thân kiếm, quyền là đầu kiếm, chỉ là mũi kiếm.
Đây là lấy người làm kiếm!
Trên Thanh Vân đài, kiếm khí lập tức bộc phát tới đỉnh phong.
Nhưng mưa vẫn trút xuống ào ào, cho dù cách xa ba trượng, mưa rơi vẫn mang theo kiếm khí. Thẩm La Hán vung chưởng định hất nước mưa đi, nhưng cánh tay vung lên, bàn tay bị nước mưa cắt rách, máu tươi chảy ròng ròng.
“Mạnh quá đi.” Thẩm La Hán hạ giọng nói.
“Trận tỷ thí này, chúng ta đã không thể tham gia nữa rồi!” Tề Thiên Trần thở dài một tiếng, hất phất trần, giơ một ngón tay, một Bát Quái Tâm Môn khổng lồ hiện lên trên đỉnh đầu bọn họ, ngăn cản cơn mưa nguy hiểm kia.
Lúc này Bách Lý Đông Quân lấy người làm kiếm, xuất kiếm đánh tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi.
“Bách Lý!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng, Hư Niệm công lập tức được vận tới đỉnh phong, vung quyền với ‘kiếm’ kia.
‘Kiếm’ và quyền va chạm.
Một tiếng cạch rất thanh thúy vang lên, như tiếng vỏ trứng gà bị vỡ.
Diệp Đỉnh Chi trợn tròn hai mắt, đột nhiên cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân đã đứng vững, một quyền đặt trên lồng ngực Diệp Đỉnh Chi, ngón tay Diệp Đỉnh Chi chỉ lên đỉnh đầu Bách Lý Đông Quân, nhưng không ấn xuống.
“Ngươi nói ta ngốc, chẳng phải ngươi cũng lưu thủ hay sao? Ngươi đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Thôi.”
“Quốc sư, kết quả ra sao?” Minh Đức Đế nói đầy ẩn ý.
Tề Thiên Trần trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Bách Lý Đông Quân thắng nửa chiêu.”
“Thế thì...” Minh Đức Đế do dự.
“Không thể.” Tề Thiên Trần trực tiếp trả lời.
Diệp Đỉnh Chi ngã ngửa ra sau, đổ xuống cơn mưa.
“Văn Quân.”
“Còn chưa xong đâu.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên xách Diệp Đỉnh Chi đã nhắm hai mắt từ dưới vũng nước lên. “Ngươi phải sống, ngươi sẽ gặp được cô nương mà ngươi muốn gặp!”
“Ra tay!” Minh Đức Đế ra lệnh.
Đám cao thủ Thiên Cảnh kia ngày thường luôn tự khoe khoang là tông sư võ học, nhưng hôm nay đứng trước mặt hai người, thậm chí còn không có cơ hội động thủ. Lúc này nghe lệnh, tất cả lập tức xuất kích.
Tề Thiên Trần thở dài một tiếng: “Tội gì.”
“Chúng sinh đều khổ.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên cười với quốc sư. “Nhưng ta và bằng hữu của ta không thể khổ.” Y nắm lấy Diệp Đỉnh Chi, nhảy từ trên Thanh Vân đài xuống.
Vừa rồi y và Diệp Đỉnh Chi quyết đấu đã dùng hết toàn lực, Thanh Vân đài cao như vậy, lúc là lúc toàn thịnh, hai người bọn họ có thể lên đài như tiên nhân cưỡi gió, nhưng bây giờ mà nhảy từ trên đài xuống khác nào thịt nát xương tan?
“Diệp Đỉnh Chi, ngươi nói với dám người Nam Quyết, Bắc Man, bảo bọn họ lui binh đi!”
“Sau đó muốn dẫn Văn Quân tới Nam Quyết, đời này không quay lại nữa!”
“Nhưng ta có thể tới thăm ngươi!”
Diệp Đỉnh Chi trong lòng Bách Lý Đông Quân đã thoi thóp, lúc này lại theo Bách Lý Đông Quân từ trên Thanh Vân đài rơi xuống, cười khổ nói: “Chúng ta sắp chết đến nơi rồi.”
“Không đâu. Ta còn một người rất đáng tin cậy.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Đám cấm quân canh giữ bên dưới ngửa đầu nhìn hai người rơi thẳng xuống, trong lúc nhất thời ai nấy đều ngây ngốc. Nhưng ngay lúc này, một bộ áp tráng đạp lên đầu bọn họ, lao lên Thanh Vân đài.
“Là ai!” Thống lĩnh cấm quân gầm lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một cô gái, tấm áo trắng bay lên giữa không trung, cô gái quay đầu lại nhìn thống lĩnh cấm quân một cái, dịu dàng nở nụ cười.
Cười một tiếng mà thời gian như ngừng lại.
“Thủ lĩnh, làm thế nào bây giờ?” Có người phản ứng lại.
Thống lĩnh cấm quân vẫn còn đắm chìm trong cái nhìn phong hoa đó, chép miệng nói: “Im lặng theo dõi tình hình!”
Cô gái áo trắng đạp một chân lên vách tường Thanh Vân đài, dựa thế nhảy xuống, tay vung ra một tấm lụa trắng, bao lấy hai người Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi, nhẹ nhàng kéo về phía sau một phát. Sau đó cô gái áo trắng hạ xuống đất, lại mượn lực vào một chỗ vung tấm lụa trắng kéo hai người.
“Tháo!” Cô gái áo trắng quát khẽ một tiếng, lụa trắng rung lên, hóa giải lực rơi tựa ngàn cân của hai người.
Bách Lý Đông Quân ôm Diệp Đỉnh Chi hạ xuống vững vàng dưới đất. Y mỉm cười với cô gái áo trắng: “A Dao tới rất đúng lúc.”
“Nếu không đúng lúc, chàng ngã chết thì sao?” Nguyệt Dao thở dài một tiếng.
“Không đâu, ta sẽ không chết.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười, sau đó nhìn đám cấm quân đang rút đao: “Các vị, ta không muốn giết các ngươi, xin nhường đường.”
Đám cấm quân kia tuy sợ hãi nhưng vẫn không lùi.
“Bọn họ mà nhường đường thì sẽ bị chém đầu đấy.” Nguyệt Dao lấy từ trong tay áo ra một mũi mai hoa châm: “Vẫn phải giết ra ngoài thôi.”
“Được rồi, thế thì chạy thôi.” Bách Lý Đông Quân ôm Diệp Đỉnh Chi, giậm chân lao tới, y không còn nhiều sức lực, nhưng bây giờ cứu được Diệp Đỉnh Chi, gặp được người trong lòng, đang hết sức vui vẻ, đủ cho y...
Nhất túy thiên lý!
Nguyệt Dao mỉm cười, cũng cất bước đi theo.
Đám cấm quân còn chưa kịp phản ứng lại thì ba người đã lướt qua bên cạnh bọn họ, lao thẳng ra cửa hoàng cung.
Nhưng ngoài cửa thành, có một chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ lại.
“Xem ra, tới rất đúng lúc!”