Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đồng thời dừng lại.
Chiếc xe ngựa này tỏa ra khí tức rất nguy hiểm.
Thái giám trẻ tuổi tay cầm trường kiếm từ trên xe ngựa đi xuống, chính là tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên vừa giằng co với Bách Lý Đông Quân trên Thanh Vân đài. Hắn nhìn ba người trước mặt một cái, thần sắc phức tạp.
“Hơi mệt một chút.” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Chẳng muốn đánh tí nào.”
Cẩn Tiên nắm chặt kiếm trong tay, nhìn lên xe ngựa.
Tấm rèm che xe ngựa bị vén lên, người ngồi trong đó im lặng một lúc lâu, không nói gì.
“Là ai?” Nguyệt Dao hạ giọng nói.
“Nếu không đoán sai, chắc là đại tổng quản tiền nhiệm,Trọc Thanh công công.
“Sao lại thở dài?” Nguyệt Dao hỏi.
“Hắn vốn là cao thủ đệ nhất đại nội, cảnh giới nửa bước Thần Du, hiếm có địch thủ trong thiên hạ, kết quả bị sư phụ ta đánh rơi mất một cảnh giới.” Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói.
“Không ổn lắm.” Nguyệt Dao cảm thán.
“Đúng vậy, cho dù rơi một cảnh vẫn khó đánh hơn đám người bên trên nhiều.” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.
Nếu lại đánh thêm một trận, vậy thì chỉ có nước liều mạng, đến lúc đó cho dù thắng tên thái giám này chắc mình cũng chẳng còn hơi sức, chỉ có thể dựa vào một mình Nguyệt Dao mang bọn họ ra ngoài.
“Khó xử quá.” Bách Lý Đông Quân liếm môi một cái.
Nhưng vì sao tên thái giám này vẫn chưa ra tay?
“Bách Lý Đông Quân, đã lâu không gặp.” Giọng nói của Trọc Thanh công công vang lên, vẫn mang chút ý cười.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Đúng vậy, công công. Sư phụ lão nhân gia rất nhớ ngươi.”
“Lôi Lý tiên sinh ra uy hiếp ta à.” Trọc Thanh công công giơ một ngón tay vén lọn tóc mai của mình lên, giọng điệu từ tốn: “Nhưng ta nghe nói Lý tiên sinh đã đi rất xa, rất lâu rồi không ai có tin tức của hắn.”
“Chẳng phải công công đang trấn thủ hoàng lăng à? Sao lại biết rõ mọi chuyện bên ngoài như vậy?” Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn cửa thành, cố nghĩ cách thoát thân.
“Đừng nhìn nữa. Có ta trấn thủ ở đây, một con ruồi cũng không bay qua được.” Trọc Thanh công công đột nhiên nói.
Ánh mắt Bách Lý Đông Quân nghiêm nghị: “Xem ra công công nhất quyết muốn đánh trận này rồi, đánh xong trận này chắc chắn ta sẽ biết. Ta không biết sư phụ ta đi đâu, ta chỉ biết ta mà chết, chắc chắn ông ấy sẽ trở về.”
“Xem tình hình này, ngươi đã thắng Diệp Đỉnh Chi? Đã sắp thành thiên hạ đệ nhất rồi, sao còn lôi sư phụ ra dọa?” Trọc Thanh công công chậm rãi nói, dường như cũng không vội động thủ.
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Dù sao sư phụ ta mới thật là thiên hạ đệ nhất.”
“Hôm nay ta thả các ngươi đi, nhưng nhớ là nợ ta một ân tình nhé?” Trọc Thanh đột nhiên nói.
Cẩn Tiên giật mình: “Sư phụ...”
“Lắm miệng.” Trọc Thanh công công vung tay tát thẳng vào mặt Cẩn Tiên.
Bách Lý Đông Quân trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Phải xem báo ân ra sao đã, dù sao trước đây Trọc Thanh công công từng muốn giết ta.”
“Hôm nay ta không giết ngươi, nếu có ngày nào đó ngươi muốn giết ta thì lưu thủ một chút?” Trọc Thanh nói đầy ẩn ý.
“Đơn giản vậy thôi?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Có lẽ khi ngày đó đến, ngươi sẽ không cảm thấy đơn giản.” Đại tổng quản Trọc Thanh trả lời.
“Ít nhất nhìn theo hiện tại thì vụ mua bán này không lỗ, ta còn tưởng ngươi muốn ta đi giết sư phụ của ta.” Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu ngươi đồng ý.” Đại tổng quản Trọc Thanh cười một tiếng.
“Nhường đường!” Bách Lý Đông Quân hạ giọng gầm lên một tiếng.
“Cẩn Tiên, về hoàng lăng.” Đại tổng quản Trọc Thanh quát khẽ một tiếng.
“Nếu sư phụ về hoàng lăng, bệ hạ mà biết thì sao?” Cẩn Tiên vội vàng la lên.
“Đồ đệ ngốc của ta, ta là đại tổng quản có chức vụ trấn thủ hoàng lăng, tổ huấn là cả đời này ta không được rời khỏi hoàng lăng, trừ phi bệ hạ hạ chỉ hủy bỏ tổ huấn, nếu không đáng lẽ ra ta không nên ở đây.” Trọc Thanh công công trầm giọng nói: “Đi.”
Cẩn Tiên nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, tung người nhảy lên ngựa, kéo dây cương quay đầu ngựa rồi vung roi đánh xe ra cửa cung.
“Nếu thế, sao từ đầu sư phụ không đi?” Cẩn Tiên không nhịn được hỏi.
“Ta tưởng rằng khi ta tới, Diệp Đỉnh Chi đã giết hoàng đế, còn ta có thể giết Diệp Đỉnh Chi.” Trọc Thanh cúi đầu mân mê ngọc châu trong tay: “Người trẻ tuổi tên Bách Lý Đông Quân này, lúc nào cũng khiến ta kinh ngạc.”
Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi.”
Nguyệt Dao gật nhẹ đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Đợi đã! Nương tử của Diệp Đỉnh Chi đâu? Sao bảo phải mang cả cô ấy đi cơ mà?”
“Trước khi đến đây, ta đã gửi một bức thư tới tòa thành cô quạnh ở phía tây. Tuy ta không thân quen gì với hắn, nhưng ta cảm thấy chắc chắn hắn sẽ tới.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Vừa rồi trên Thanh Vân đài, ta đã cảm nhận được kiếm khí của hắn.”
“Tòa thành cô quạnh ở phía tây, ngươi nói là Lạc Thanh Dương?”
Cảnh Thái cung.
Trong cung điện được sủng ái nhất trong hoàng cung, vì hầu như ngày nào cũng có ban thưởng của Minh Đức Đế đưa tới, quy cách lương bổng sinh hoạt của nơi này gần sát với chính cung.
Nhưng đây lại là cung điện lạnh lẽo nhất trong hoàng cung, vì chủ nhất Cảnh Thái cung đã đuổi tất cả nô bộc ra bên ngoài cung điện, còn bản thân luôn ngồi một mình cả ngày, Minh Đức Đế thì chưa hề tới đây đến một lần.
Cho nên khi những cung nữ kia thấy Lạc Thanh Dương xuất hiện, ai nấy đều rất kinh ngạc, vì nơi này ngoài giờ thìn mỗi ngày có thái giám đến đưa thưởng, rất ít khi có người tới đây.
“Ngươi là ai?” Một thị nữ quát lớn.
Thị nữ khác ở bên cạnh kéo cô lại, cô quan sát Lạc Thanh Dương một hồi rồi chậm rãi nói: “Lạc thống lĩnh.”
“Tiểu Điệp.” Lạc Thanh Dương gật nhẹ đầu với cô.
Thị nữ được gọi là Tiểu Điệp hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Không ngờ Lạc thống lĩnh vẫn nhớ tên ta.”
“Từ lúc ở vương phủ ngươi đã đi theo Văn Quân, ngày muội ấy xuất giá ngươi là người ở bên cạnh muội ấy. Văn Quân đã nói với ta, ta vẫn nhớ.” Lạc Thanh Dương giọng nói bình thản: “Xin vào báo cho Văn Quân một tiếng, sư huynh tới.”
“Vâng! Nô tỳ sẽ đi thông báo!” Tiểu Điệp vội vàng quay người chạy vào bên trong.
Dịch Văn Quân đang ngồi ngây ngốc bên cửa sổ, thấy Tiểu Điệp vội vội vàng vàng chạy vào, hơi nhíu mày: “Sao thế?”
Tiểu Điệp thở hổn hển, vội la lên: “Nương nương, Lạc thống lĩnh đến rồi!”
“Lạc thống lĩnh?” Dịch Văn Quân đứng dậy: “Ngươi nói là, sư huynh?”
“Vâng!” Tiểu Điệp gật đầu lia lịa.
Dịch Văn Quân lập tức chạy ra ngoài cửa phòng, từ ngày vào trong cung, tuy cô lấy cái chết ra ép Minh Đức Đế không được tới gần mình một bước, nhưng bản thân cô cũng bị giam lỏng trong hoàng cung, không chỉ không ra ngoài được, thậm chí không thể gửi thư ra ngoài. Cô vẫn luôn chờ Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, không ngờ người tới lại là Lạc sư huynh!
“Sư huynh!” Dịch Văn Quân từ trong cung điện đi ra, ngay lúc nhìn thấy Lạc Thanh Dương là nước mắt đã đổ xuống: “Sao sư huynh lại tới đây?”
Lạc Thanh Dương đứng dưới ánh mặt trời, nở nụ cười ấm áp hiếm thấy: “Ta tới dẫn muội về nhà.”
“Về nhà?” Dịch Văn Quân sửng sốt.
“Đúng, dẫn muội về gặp phu quân của muội, hắn về rồi.”