Trong một căn miếu nhỏ hoang vắng ở hoàng thành.
Nam tử đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ lấy ra một thanh trường côn, gõ nhẹ ba cái lên đầu tượng Phật Di Lặc nho nhỏ.
Cốc, cốc, cốc.
Nam tử lùi lại ba bước.
Phật Di Lạc cười tủm tỉm xoay người, để lộ một cái hố to.
Nam tử thu trường côn, nhảy vào trong hố.
Phật Di Lặc đó vẫn cười tủm tỉm quay người, khép cái hố lại.
Bên dưới căn miếu là một khoảng trời khác. Không gian bên dưới to cỡ hai mươi căn miếu, bố trí vô số khung sắt, bên trên đặt đầy nhưng điển tịch, trên tường chất đống tầng tầng lớp lớp rương bạc, bên ngoài mỗi cái rương là một chiếc khóa bạc tinh xảo.
Nhưng không gian lớn như vậy mà không có một ai, nam tử đi lên phía trước, lấy ra trường côn bên hông, đâm vào một lỗ nhỏ cuối cửa sắt, sau đó xoay nhẹ một cái, cửa sắt từ từ mở ra. Phía sau cánh cửa sắt thì không gian không lớn, chỉ có sáu người đeo mặt nạ sắt đang ngồi ở đó. Trước mặt mỗi người đều có một ô vuông nhỏ, mở ra rồi khép lại,bên trong có một số thứ rơi ra, đại đa số thời điểm là thư, có đôi lúc lại là một số món đồ kỳ quái.
Nam tử tháo mặt nạ ác quỷ ra, đặt bên cạnh, lẳng lặng chờ sáu vị Thiết Diện Quan hoàn thành công việc của mình. Lúc này, trong một căn phòng khác lại có một đứa trẻ chạy ra, ăn mặc lộng lẫy, gương mặt tuấn tú, nhìn nam tử kia cười nói: “Sư phụ, người tới rồi!”
Nam tử kia quay đầu mỉm cười: “Sao con lại ở đây?”
“Mới sáng sớm đã đến, lao nhao đòi gặp ngươi, nói là lo cho thương thế của ngươi.” Một vị Thiết Diện Quan vừa cúi đầu xử lý công việc vừa nói.
Đứa bé kia tới vỗ vai nam tử, chạy quanh nam tử một vòng rồi nói: “Ta thấy Tâm Nguyệt cô cô bị thương khá nặng, nằm trên giường đến mấy ngày, phụ hoàng còn phái cả thái y tới. Nhưng sao ta thấy sư phụ hình như không việc gì? Không giống đang bị thương, sắc mặt cũng không tệ.”
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ quá ngay thẳng, nhập Kiếm Tâm trong khoảnh khắc sẽ bị phản ngược lại, cô ấy vốn đã bị thương, làm sao mà chịu được. Còn sư phụ con lại thông minh hơn nhiều, chỉ côn dẫn lôi như vậy hết sức khí thế, phản chấn lại ít, cuối cùng bôi bẩn quần áo nằm dưới đất tức là dốc hết sức rồi. Ai lại đi liều mạng với Diệp Đỉnh Chi cơ chứ, lão tổ tông có bảo ta làm chuyện này đâu, người bảo ta giúp Tiêu Nhược Cẩn leo lên hoàng vị, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành từ lâu rồi.” Nam tử mỉm cười, hắn chính là người ngày trước đã hợp lực với Lý Tâm Nguyệt cùng chặn đường Diệp Đỉnh Chi, Bạch Hổ sứ Cơ Nhược Phong, cũng là đường chủ Bách Hiểu Đường. Còn địa điểm bí mật dưới hoàng thành này chính là Bách Hiểu Đường, đứa bé trước mặt thì...
“Sư phụ đúng là gian xảo, nhưng người không dốc toàn lực, phụ hoàng của ta chết thì sao?” Đứa bé hỏi.
“Yên tâm đi, phụ hoàng của con không chết được đâu, ta đã biết trước Bách Lý Đông Quân sẽ chạy tới, Lạc Thanh Dương cũng tới. Nếu hai người bọn họ tới, lại thêm quốc sư và đại tổng quản, cho dù lão tổ tông của ta đích thân ra tay, phụ hoàng của con cũng không chết được, huống hồ chỉ là một tên Diệp Đỉnh Chi.” Cơ Nhược Phong mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Nhưng Sở Hà à, phụ hoàng của con đúng là không phải người tốt.”
Đứa bé che lỗ tai: “Không nghe không nghe, hoàng thúc bảo con đừng nghe sư phụ nói mấy câu này.”
“Hoàng thúc của con lại không tệ, đáng tiếc.” Cơ Nhược Phong lắc đầu, quay sang hỏi sáu vị Thiết Diện Quan: “Chỉnh lý ra sao rồi?”
Sáu vị Thiết Diện Quan dừng công việc, vị Thiết Diện Quan vừa nói trầm giọng đáp: “Bách Lý Đông Quân và Bắc Khuyết đế nữ mang theo Diệp Đỉnh Chi đi thẳng về phía nam, dọc đường gặp một nam nhân. Rất có thể nam nhân đó là Phách Quan Phi Trản của Thiên Ngoại Thiên, là người đã đưa Dịch Văn Quân tới Thiên Khải Thành. Hắn và Bách Lý Đông Quân từng gặp nhau ở Đông Cập Hải Thị phủ, sau đó mất tích. Bây giờ hắn xuất hiện trở lại, có vẻ như công lực đã đại thành. Hắn và Diệp Đỉnh Chi mới giao thủ trong chốc lát, thì Ngũ Tổng Quản xuất hiện. Phi Trản có vẻ không muốn để Ngũ Tổng Quản ngư ông đắc lợi nên bỏ đi ngay. Diệp Đỉnh Chi bám theo sau, trong Ngũ Tổng Quản trừ Cẩn Tiên và Cẩn Ngọc ra còn lại đều bám theo. Cẩn Tiên và Cẩn Ngọc lên tầng xem xét, chắc là tìm kiếm tung tích của Bách Lý Đông Quân, nhưng một lát sau bọn họ đã đi khỏi. Theo tình báo của chúng ta, trong phòng đó có cả Bách Lý Đông Quân và Bắc Khuyết đế nữ, chuyện này rất khó hiểu...”
“Tình báo thì khó hiểu chứ nếu các ngươi gặp được Cẩn Tiên và Cẩn Ngọc lại thấy rất dễ hiểu. Cẩn Tiên từng tên là Trầm Tĩnh Chu, nổi danh giang hồ với biệt hiệu là Phong Tuyết Kiếm, hắn giống người giang hồ hơn người triều đình. Còn Cẩn Ngọc, nếu không phải phụ thân hắn làm liên lụy nên hắn buộc phải vào cung làm thái giám, đáng lẽ hắn sẽ là người thi khoa cử. Bọn họ rất ngưỡng mộ người như Bách Lý Đông Quân, cho nên sẽ cố gắng bỏ qua cho hắn, cũng dễ hiểu thôi.” Cơ Nhược Phong giải thích.
Thiết Diện Quan gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: ”Ngoài ra Lạc Thanh Dương cũng dẫn Dịch Văn Quân đi về phía nam, theo tuyến đường họ đi, chắc mục tiêu của bọn họ và Bách Lý Đông Quân là giống nhau, chắc là tới Cô Tô thành. Bọn họ sẽ gặp nhau ở đó sau đó lại tới Nam Quyết. Nhưng Lạc Thanh Dương và Dịch Văn Quân đi về phía gặp cản trở nặng nề hơn Bách Lý Đông Quân nhiều. Cẩn Tuyên phái những đệ tử còn sót lại trong Ảnh tông ra tay, còn hạ lệnh tất sát. Những đệ tử đó đều là đồng môn từng chung sống quanh Lạc Thanh Dương và Dịch Văn Quân, bọn họ không nỡ ra tay giết người, cho nên tốc độ chậm hơn Bách Lý Đông Quân rất nhiều.”
“Cái gã Cẩn Tuyên này rõ là giãn ảo.” Cơ Nhược Phong nhìn đứa trể: “Sở Hà, sau này con phải cẩn thận với hắn.”
Đứa bé được gọi là Sở Hà nhấp nháy đôi mắt; “Đại tổng quản Cẩn Tuyên à...”
“Đúng vậy, thái giám nhiều người xấu, hơn nữa hắn còn là tên thái giám lớn nhất.” Cơ Nhược Phong mỉm cười; “Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến.”
Đứa bé sửng sốt: “Sư phụ, người định đi đâu?”
“Còn có một tin tức.” Thiết Diện Quan đột nhiên nói.
“Tin tốt hay tin xấu?” Cơ Nhược Phong hỏi.
Thiết Diện Quan cầm bút lông gõ nhẹ lên bàn: “Bên phía biên cảnh, đám người Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y, Ám Hà Tô Mộ Vũ cũng lên đường tìm Diệp Đỉnh Chi, tổng cộng có bảy người.”
“Khó rồi đây.” Cơ Nhược Phong nhấc côn.
“Sư phụ, chẳng phải người không đánh được tên Diệp Đỉnh Chi kia à? Người cũng định tới giết hắn?” Đứa bé hỏi.
“Ngoan, đừng nói toạc ra là không đánh được như vậy, sư phụ cũng cần thể diện chứ.” Cơ Nhược Phong cầm côn gõ nhẹ lên đầu đứa bé một cái: “Huống chi, lần này ta đi không phải để giết hắn.”
“Đi cứu hắn? Có lẽ càng khó.” Đứa bé gãi đầu một cái.
“Đi cứu Bách Lý Đông Quân.” Cơ Nhược Phong thở dài một tiếng: “Cái thằng ngốc ấy. Võ công cao rồi vẫn ngốc, nhưng là gã ngốc không tệ. Con phải nhớ kỹ cái tên này, Sở Hà.”