“Rõ ràng là một tên thái giám, sao lại xưng là đại tổng quản?”
“Đại tổng quản là danh hiệu, Ngũ Tổng Quản lần lượt là tổng quản chưởng hương, tổng quản chưởng kiếm, tổng quản chưởng ấn,tổng quản chưởng sách và đại tổng quản, đại tổng quản cũng tức là đại thái giám.”
“Không phải thế.”
“Ồ? Xin lắng nghe.”
“Thái giám bình thường không có thứ kia cho nên rất tự ti, cho nên dưới chữ ‘thái’ (太) có một vạch nhỏ. Còn lên làm tổng quản thì cảm thấy đã làm rạng rỡ tổ tông, bên dưới không có cái vạch cũng không sao, ta chính là đại tổng quản, không có cái vạch bên dưới!”
“Lời giải thích này rất hay, đại sư huynh quả thật uyên bác. Ta thấy sư phụ cũng không bằng ngài.”
Trên chiến trường, Lôi Mộng Sát ngồi trên lưng ngựa giơ ngón tay cái với Quân Ngọc bên cạnh. Quân Ngọc nhún vai nhìn binh mã phía xa: “Man tộc đúng là quân đội hổ lang. Đánh lâu như vậy còn chưa đẩy lùi được bọn chúng.”
“Cao thủ Man tộc không hiện thế, xưa nay Võ Bảng chỉ đánh giá Bắc Ly Nam Quyết chứ không ngờ Man tộc lại có cao thủ có thể chống lại đại sư huynh.” Lôi Mộng Sát nhớ tới cô gái to cao kia.
“Đúng vậy, Đạm Đài Kim Nguyệt, gia chủ đương nhiệm của Đạm Đài gia, đúng là không dễ chọc.” Quân Ngọc liếm môi: “Đúng là nữ nhân lợi hại, vẫn là nhị nương nhà ta ôn nhu như nước.”
“Chẳng phải trước ngươi nói là tam nương à?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Đã có tam nương thì đương nhiên phải có nhị nương rồi, ngốc. Tam nương thì không hiền, thường xuyên vứt ta từ trên tầng xuống.” Giọng điệu Quân Ngọc như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng qua ta và nữ nhân đó đã đánh với nhau ba trận, đã lộ gần hết thủ đoạn rồi, trận thứ tư chắc chắn cô ta sẽ thua.”
“Ta cảm thấy lần tiếp theo giao chiến với Man tộc, ta cũng sẽ thắng.” Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Quân đội Man tộc tuy hung dữ nhưng không theo chương pháp, rất ít đọc sách, không hiểu gì về quân pháp binh trận, chỉ biết đánh thôi. Không như ta, ta là người trong học đường, là nhị đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh.”
“Phía bắc có chúng ta đúng là phúc của Bắc Ly.” Quân Ngọc duỗi lưng: “Nhưng bên trong Bắc Ly thì bọn họ chỉ có nước tự cầu phúc thôi.”
“Chẳng phải trong Bắc Ly còn có tiểu sư đệ à?” Lôi Mộng Sát ngẩng đầu lên: “Ta tin hắn.”
Quân Ngọc thở dài một tiếng: “Tên Diệp Đỉnh Chi kia, năm xưa ta không nên nương tay, cho dù đồng quy vu tận cũng phải giết hắn mới đúng.”
Khúc Nam thành.
Bách Lý Đông Quân mở mắt, y xoay người ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, cảnh tượng hỗn độn. Y lập tức nhảy khỏi giường chạy ra ngoài cửa. Nguyệt Dao đang ngồi trong sảnh húp cháo ăn bánh quẩy, bên cạnh là chưởng quầy của quán trọ, đang gảy bàn tính lách cách.
“Cô nương, tổng cộng mười chín lạng bạc ròng.” Giọng nói của chưởng quầy hơi run rẩy.
“Đợi ta uống xong bát cháo này sẽ đưa ngươi.” Nguyệt Dao chỉ Bách Lý Đông Quân ở bên trên: “Lấy cho hắn một phần.”
“Vâng.” Chưởng quầy lập tức lùi xuống.
Bách Lý Đông Quân từ trên tầng nhảy xuống, đứng bên cạnh Nguyệt Dao: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Phách Quan Phi Trản đột nhiên xuất hiện, hắn là người năm xưa đã dẫn Dịch Văn Quân về Thiên Khải Thành. Diệp Đỉnh Chi hận hắn thấu xương, đương nhiên là đi giết hắn. Trong lúc bọn họ giao chiến, Ngũ Tổng Quản chạy đến. Phi Trản trốn trước, Diệp Đỉnh Chi đuổi theo, năm tên thái giám kia cũng bám theo.” Nguyệt Dao uống một ngụm cháo: “Ta không phải đối thủ của họ.”
Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng, cũng ngồi xuống: “Nàng động tay động chân vào ngọn nến.” Lời nói của y tuy có ý trách cứ mơ hồ, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản.
“Đúng, chàng cần nghỉ ngơi cho tốt. Hơn nữa nếu Diệp Đỉnh Chi khăng khăng muốn đi, chàng cũng không ngăn được. Đêm qua ta định khuyên hắn một chút.” Nguyệt Dao lắc đầu: “Đáng tiếc, hình như hắn đã hạ quyết tâm rồi.”
“Không ai khuyên được hắn. Cho nên ta mới muốn dẫn hắn tới chỗ đó, bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự, nơi đó có một gian nhà tranh, trong nhà tranh sẽ có một người chờ hắn.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.
“Chàng muốn để Dịch Văn Quân khuyên hắn?” Nguyệt Dao hỏi.
“Đúng vậy, nếu trên thế gian này còn ai có thể khiến Diệp Đỉnh Chi thay đổi quyết định, chắc chắn chỉ có thể là Dịch Văn Quân. Lạc Thanh Dương sẽ dẫn cô ấy đi theo đường khác về phía nam. Chúng ta đã hẹn nhau sẽ gặp mặt ở gian nhà tranh đó, ta tin Lạc Thanh Dương, cũng tin Dịch Văn Quân.” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo: “Diệp Đỉnh Chi cũng biết Dịch Văn Quân sẽ tới đó, cho nên tuy bây giờ hắn và chúng ta đã tách ra, nhưng điểm cuối cùng vẫn giống nhau.”
“
“Thế thì ăn cháo đi.” Nguyệt Dao đặt một cái bánh quẩy vào bát của Bách Lý Đông Quân.
Bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự.
Tiểu sa di vóc dáng đã cao ráo hơn xưa, lau mồ hôi trên đầu, đặt cái búa chẻ củi trong tay xuống: “Sư phụ, Diệp đại ca có về thật không?”
“Có, nơi này là nhà của hắn, đương nhiên hắn sẽ về.” Lão hòa thượng nhìn về phương xa.
“Nhưng con nghe nói Diệp đại ca đã thành giáo chủ Ma giáo, đang giao chiến với binh sỹ, nơi này là địa bàn của Bắc Ly, Diệp đại ca đến đây có bị quan phủ bắt đi không?” Tiểu sa di hỏi.
“Vô Thiền, nếu quan phủ tới bắt Diệp đại ca của con, con sẽ làm thế nào?” Lão hòa thượng hỏi.
Tiểu sa di làm bộ vung chưởng, chưởng phong cương mãnh, đánh bay đống củi trước mặt: “Bây giờ Kim Cương Phục Ma thần thông của con không tệ lắm đâu.”
“Đứa nhỏ ngốc này.” Lão hòa thượng lắc đầu.
“Đúng rồi, nếu Diệp đại ca về, thế còn Dịch tỷ tỷ thì sao? Còn cả thằng bé kia nữa.” Vô Thiền hỏi.
“Ngươi mới bao tuổi mà gọi người ta là thằng bé?” Lão hòa thượng mỉm cười rồi nói tiếp: “Đương nhiên bọn họ sẽ về đây, đây là nhà của họ. Họ là người một nhà, người một nhà sẽ có lúc đoàn tụ.”
“Thế thì lần này ngài nhận thằng bé ấy làm đồ đệ đi. Sư phụ là đại tông sư thiền đạo, dưới trướng không thể chỉ có mình con làm đồ đệ được?” Vô Thiền cưuồi.
“Là con muốn làm sư huynh thì có.” Lão hòa thượng xoa đầu hắn.
“Sư phụ, con cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” Vô Thiền đột nhiên thở dài.
“Sao lại không đơn giản?” Lão hòa thượng cười nói.
“Diệp đại ca lên làm giáo chủ Ma giáo, con nghe nói... Ma giáo đã giết rất nhiều người. Người trong chùa nói rất nhiều môn phái đã bị diệt môn. Bọn họ chết là vì Diệp đại ca ra lệnh phải không? Nếu thế, con không nhận hắn làm đại ca nữa.” Vô Thiền buồn bã nói: “Nếu quan phủ phái người tới bắt hắn...”
“Con cảm thấy Diệp đại ca là người như vậy ư?” Lão hòa thượng hỏi.
Vô Thiền lắc đầu: “Không phải.”
“Thế thì đừng nghĩ nhiều. Khởi đầu ắt có nhân, có nhân thì thì có quả, tìm kiếm căn nguyên của sự việc rồi giải quyết nó, như vậy mọi chuyện đều ổn thỏa.” Lão hòa thượng chậm rãi nói.
“Thế thì nhân của việc này là gì?” Vô Thiền hỏi.
“Căn nhà tranh này.”