Lạc Vũ Lan của Triều Vương các là người đầu tiên lao tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi.
Triều Vương các không phải môn phái gì lớn, thậm chí rất nhiều người trong giang hồ chưa từng nghe nói, nhưng Lạc Vũ Lan lại rất nổi tiếng, vì phu quân của cô là Đao Tiên ở Nam Quyết, sau này phu quân của cô chết, lưỡi đao đó cũng không còn.
Đao tên Lạc Mịch.
Là một thanh đoản đao chỉ lớn hơn dao găm một chút.
Giờ phút này, nó xuất hiện trong tay Lạc Vũ Lan.
Ánh đỏ lóe lên, lưỡi đao đâm thẳng về phía yết hầu của Diệp Đỉnh Chi. Lạc Vũ Lan nhìn Diệp Đỉnh Chi với vẻ yêu kiều, đôi mắt lóng lánh. Ánh mắt quyến rũ này từng lưu giữ trái tim của Đao Tiên ở Nam Quyết, thế nhưng Diệp Đỉnh Chi mặt không đổi sắc nhìn cô một cái.
Vũ khí nguy hiểm nhất của Lạc Vũ Lan không phải lưỡi đao Lạc Mịch mà là sắc đẹp của cô, nhưng cái nhìn của Diệp Đỉnh Chi lại khiến cô phát lạnh, cứ như Diệp Đỉnh Chi đang nhìn một người chết.
“Mị thuật của ngươi không tác dụng gì với Diệp Đỉnh Chi đâu.” Cổ áo Lạc Vũ Lan đột nhiên bị kéo về phía sau, Lạc Vũ Lan vừa lui lại, tay áo của Diệp Đỉnh Chi đã lướt qua cổ cô. Vương Nhân Tôn hất văng Lạc Vũ Lan về phía sau, giơ đao đón đánh :”Diệp Đỉnh Chi!”
“Vương Nhân Tôn!” Diệp Đỉnh Chi giơ chân đá bay lưỡi đao trong tay Vương Nhân Tôn lên không trung.
Vương Nhân Tôn nhảy lên, giơ tay bắt lấy trường đao, sau đó đột nhiên chém xuống.
Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, tất cả đều là đao quang của thanh trường đao này, cứ như không gian này đã bị lưỡi đao cắt ra, mình không còn chỗ nào trốn, không tránh vào đâu được.
“Luyện được đao pháp cao cường đấy.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.
Dưới ánh đao đoạn tuyệt tất cả sinh cơ, một giọng nói hùng hậu vang lên: “Diệp Đỉnh Chi, ngươi vốn đã trọng thương, sao phải gắng gượng như vậy! Chẳng thà dẫn giáo chúng Ma giáo rời khỏi! Tội gì phải tăng thêm sát nghiệt!”
Diệp Đỉnh Chi không buồn ngẩng đầu: “Vương Nhân Tôn, ngươi đã đại diện cho Thiên Sơn phái đến đây thì phải có khí khái của đại đệ tử Thiên Sơn phái chứ, cứ múa lung ta lung tung như thế, đến bao giờ mới chém xuống?”
“Được thôi.”
Ngàn vạn đao quang đột nhiên hội tụ thành một, lập tức giáng xuống.
Trường bào của Diệp Đỉnh Chi bay phất phới, hắn hét lớn một tiếng: “Đao pháp hay lắm!”
“Đáng cho ta dùng kiếm!”
Diệp Đỉnh Chi giơ một ngón tay, trong tay hắn đã không còn kiếm, nhưng kiếm khí lại mênh mông bát ngát. Hắn chỉ dùng một chỉ đã xuyên thủng cả ngàn vạn đao quang, Vương Nhân Tôn xoay người rơi xuống đất, trường đao trong tay bị chỉ vừa rồi bắn bay ra ngoài, xoay tròn trên không trung, rơi xuống trước mặt hắn ba bước.
“Sao tên này lại mạnh như vậy, đám người đằng kia định xem kịch đấy à?” Lạc Vũ Lan hạ giọng mắng, nhìn bên kia thấy Tô Mộ Vũ và Lý Hàn Y vẫn đứng yên tại chỗ.
“Nếu bọn họ xuất kiếm, chúng ta thật sự không còn đường lui.” Vương Nhân Tôn hạ giọng nói: “Lôi Thiên Đình! Mau ra tay!”
Lôi Thiên Đình đã tới bên cạnh Diệp Đỉnh Chi từ lúc nào chẳng hay, giơ một chỉ với Diệp Đỉnh Chi.
Lôi Thiên Đình gầm lên: “Vương Nhân Tôn, rốt cuộc ngươi đứng về phía ai!”
“Hắn đứng về phía ai không quan trọng, quan trọng là chỉ pháp của ngươi rõ là kém cỏi.” Diệp Đỉnh Chi thậm chí không quay đầu lại, chỉ xoay tay giơ một chỉ, hai chỉ va chạm.
Cốp một tiếng, là tiếng khớp xương rạn nứt.
Sau đó là tiếng xương cổ tay rạn nứt.
Tiếng xương cánh tay rạn nứt.
Tiếng xương bả vai rạn nứt.
Cốp cốp cốp cốp, thanh thúy nhưng khiến người ta không rét mà run.
Lôi Thiên Đình ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đau tới mức đổ mồ hôi to bằng hạt đậu.
Diệp Đỉnh Chi quay người: “Ngươi không nên phá hủy đồng ruộng này.”
Một bóng trắng đột nhiên hạ xuống trước mặt Diệp Đỉnh Chi, hắn làm động tác chắp tay với Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi lùi lại phía sau, sau đó một tiếng ho nhẹ vang lên.
Nam tử gầy gò bệnh tật cứ thế ho vào Diệp Đỉnh Chi ba cái, sau đó sống lưng vốn còng còng của hắn đột nhiên ướn thẳng, con mắt ủ rũ cũng sáng ngời, thậm chí sắc mặt tái nhợt không chút sắc máu cũng trở nên hồng hào, cứ như người chết sống lại.
Diệp Đỉnh Chi nhìn nam tử sắc mặt trắng bệch trước mặt, lạnh nhạt nói: “Ôn gia, Ôn Lãnh.”
Ôn Lãnh mỉm cười: “Là ta.”
“Đây là Tam Tự Kinh của ngươi?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Đúng, Tam Tự Kinh của ta, Bệnh Tử Quỷ.” Ôn Lãnh gật nhẹ đầu. Mỗi người Ôn gia ra đời là có một loại Tam Tự Kinh riêng của mình. Đó là độc dược đặc thù nhất của họ, chỉ khi nguy cấp nhất mới sử dụng. Không ai biết người nhà họ Ôn giấu Tam Tự Kinh này ở đâu, dùng vào chỗ nào.
“Được.” Diệp Đỉnh Chi giơ một chưởng đánh bay Ôn Lãnh ra ngoài.
Ôn Lãnh thậm chí không buồn giơ tay lên cản, cứ thế chịu toàn bộ chưởng vừa rồi, sau đó thân thể như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài. Hắn ngửa người, nở nụ cười với bọn Tô Mộ Vũ ở phía xa.
Chân khí hộ thể trên quần áo Diệp Đỉnh Chi đột nhiên tiêu tan, sắc mặt hắn cũng thay đổi, hiện lên một màu vàng kim quỷ dị.
Vương Nhân Tôn sửng sốt: “Hắn trúng độc rồi.”
Cánh tay xoay cán dù của Tô Mộ Vũ đột nhiên dừng lại.
“Vẫn chưa phải thời cơ!” Lý Hàn Y hạ giọng nói.
“Thế thì cơ hội xuất kiếm cuối cùng, ta để lại cho ngươi.” Tô Mộ Vũ đột nhiên giơ cây dù giấy lên, cây dù nở rộ như một đóa hoa, mười bảy nan dù bắn ra mười bảy lưỡi đao. Tô Mộ Vũ thu cánh tay trái, phóng cả mười bảy lưỡi đao về phía Diệp Đỉnh Chi.
“Chiêu này, chính là Mộ Vũ!” Lý Hàn Y mở to hai mắt.
“Đúng, những thanh kiếm đó giáng xuống, như mưa mưa kiếm trút xuống!” Tô Mộ Vũ đột nhiên mở tay trái, cán dù trong tay phải đứt thành từng khúc, để lộ thanh trực tiếp bên dưới cán dù.
Diệp Đỉnh Chi xoay người, nhìn thanh trường kiếm trong tay Tô Mộ Vũ.
Sau cơn mưa kiếm, trường kiếm kia mới là sát chiêu cuối cùng.
“Đáng tiếc, trong tay ta không có kiếm.” Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng nói, hắn giơ tay, trường đao của Vương Nhân Tôn rơi vào tay hắn. Diệp Đỉnh Chi nhìn lướt qua Vương Nhân Tôn: “Đao pháp của ngươi rất mạnh, nhưng còn một chỗ chưa được.”
“Có chỗ nào chưa được?” Vương Nhân Tôn hỏi.
“Cái tâm giết người chưa đủ.” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng, vung trường đao trực tiếp ay, ánh đao đầy trời hiện lên, không khác gì đao pháp mà Vương Nhân Tôn vừa sử dụng, nhưng càng thêm sắc bén, cũng mang đậm cái tâm giết người hơn Vương Nhân Tôn!
Ánh đao và mưa kiếm va chạm, mười bảy lưỡi đao đều bị chém đứt, đao vỡ rơi xuống xung quanh Diệp Đỉnh Chi như mưa. Vương Nhân Tôn và Lạc Vũ Lan thối lui tới bên cạnh Lôi Thiên Đình và Ôn Lãnh, đánh bay những mảnh đao vỡ.
“Đao gãy rồi.” Diệp Đỉnh Chi cầm thanh đao gãy trong tay ném về phía Vương Nhân Tôn.
Vương Nhân Tôn khẽ cau mày, từ khi gặp lại Diệp Đỉnh Chi ở biên cảnh, tới hôm nay hắn mới nghe thấy vẻ mệt mỏi trong giọng nói của Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu, một thanh trường kiếm như cầu vồng xuyên thủng mặt trời, đâm vào bờ vai hắn.