“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi nhìn mặt nạ ác quỷ dữ tợn kia.
Diệp Đỉnh Chi chỉ nói bốn chữ này, thậm chí không buồn nhấc ống tay áo lên, nhưng trong bốn chữ kiếm pháp hay lắm’ lại ẩn giấu một luồng kiếm khí sắc bén. ‘Cạch’ một tiếng, trên tấm mặt nạ xuất hiện một vết nứt, sau đó hai nửa mặt nạ rơi xuống đất, để lộ một gương mặt tuấn tú, tuổi tác không chênh lệch mấy so với Diệp Đỉnh Chi.
“Võ công của Diệp tông chủ thật cao cường.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn vết chưởng màu đen trên ngực.
“Ngươi cho rằng ngươi tìm được cơ hội tốt nhất.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói: “Nhưng đối mặt với ta, ngươi không có cơ hội.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không, từ đầu đến cuối ta vẫn luôn biết, cơ hội chưa từng xuất hiện.” Tô Mộ Vũ đột nhiên rút thanh trường kiếm trên vai Diệp Đỉnh Chi ra, máu tươi đổ ra trên vai Diệp Đỉnh Chi. Tô Mộ Vũ cảm thấy trước ngực đau nhói, giơ kiếm lên nhưng không còn sức chém xuống.
Lại có một người nhảy lên phía sau hắn, rút trường kiếm ra, kiếm khí gầm thét như kỵ binh đạp tan băng nguyên, kiếm quang lạnh lẽo như rơi vào địa ngục vô biên.
“Thiết Mã Băng Hà!” Diệp Đỉnh Chi quát khẽ.
Tô Mộ Vũ phun một ngụm máu tươi về phía Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi xuất kiếm chém xuống, không phải chém vào Diệp Đỉnh Chi mà chém vào ngụm máu tươi kia.
Máu tươi lập tức ngưng đọng thành băng, mũi băng nhọn hoắt!
Trăm năm trước, vị Thi Kiếm Tiên kia có thể mở miệng phun kiếm khí, khiến toàn bộ tòa thành Trường An đã biến mất trên vùng đất này lúc ấy phải trầm trồ kinh ngạc. Bây giờ Lý Hàn Y và Tô Mộ Vũ song kiếm hợp lực, lại tái hiện tình cảnh miệng nhả kiếm khí, giết người trong lúc bất ngờ.
Thế là cột băng do máu tươi tạo thành mang theo kiếm khí được phun ra, bay thẳng về phía yết hầu Diệp Đỉnh Chi.
“Đến hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói, cột băng đâm thẳng qua lồng ngực của hắn, xuyên thủng ra phía sau, tiếp tục bay về phía trước rồi mới chậm rãi tiêu tán trong không trung.
Lý Hàn Y hạ xuống đất, ho nhẹ một tiếng rồi giơ tay đỡ lấy Tô Mộ Vũ đang ngã ngửa ra sau.
Vừa rồi cô chỉ chém có một kiếm, Tô Mộ Vũ chỉ phun một ngụm máu, nhưng đã dùng hết tu vi cả đời của hai người.
“Đây mới là cơ hội.” Lý Hàn Y nhìn Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Hợp kích như đã tập luyện cả ngàn vạn lần, nhưng lại mang ý kiên quyết như lần đầu sử dụng. Có lẽ đây là loại ăn ý giữa những kiếm khách, trước đây ta đã từng mong muốn trở thành kiếm khách như vậy.”
Tô Mộ Vũ ngồi xếp bằng xuống, hạ giọng nói: “Chạy mau, kiếm vừa rồi không đâm trúng chỗ yếu của hắn.”
Ôn Lãnh ngã dưới đất ngây ngẩn nhìn bầu trời, nói đầy ẩn ý: “Tửu ca à, vẫn không thể tranh thắng bại với ngươi, biết thế để ngươi đến đây.”
Lôi Thiên Đình cố nén đau đớn mắng Ôn Lãnh: “Còn chưa chết cơ mà, sao phải nói mấy lời chán chường như vậy!”
Lạc Vũ Lan nhìn Vương Nhân Tôn một cái, Vương Nhân Tôn nhìn nửa thanh đao dưới chân, thở dài.
Lý Hàn Y lắc đầu: “Không, hắn không nhịn được nữa.’
Như xác minh lại lời nói của Lý Hàn Y, sắc mặt Diệp Đỉnh Chi đột nhiên trắng bệch, giơ tay che lỗ thủng trước ngực, lỗ thủng đã bị băng giá bao phủ, còn cánh tay Diệp Đỉnh Chi cũng từ từ xuất hiện sương giá.
“Đây là Chỉ Thủy kiếm khí.” Tô Mộ Vũ nghi hoặc.
“Đúng.” Lý Hàn Y lại ho khan một tiếng: “Chiêu huyết kiếm vừa rồi không thể giết được hắn, nhưng kiếm khí còn lưu lại trong cơ thể hắn thì có.”
Diệp Đỉnh Chi nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận khí, sương giá trên tay từ từ thối lui.
“Hắn đang vận công ép luồng kiếm khí kia ra.” Lạc Vũ Lan hạ giọng nói.
Lôi Thiên Đình cau mày, dùng hết sức lực cuối cùng quay sang nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Giờ chỉ cần ai đi qua chặt đầu hắn là được.”
“Ta...” Lạc Vũ Lan đứng dậy nhưng bị Vương Nhân Tôn giơ tay ấn xuống, cô chỉ cảm thấy toàn thân như thoát lực, chân khí trên người đều bị cưỡng ép đè xuống.
Vương Nhân Tôn trầm giọng nói: “Hai người chúng ta vừa bị trọng thương, bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang vận Hư Niệm công chữa thương, chúng ta không thể tới gần hắn trong phạm vi ba bước.”
Lạc Vũ Lan há miệng, nhưng không nói được thành lời.
Lý Hàn Y cầm Thiết Mã Băng Hà đi về phía trước ba bước, cuối cùng phải chống kiếm xuống đất mới không ngã sấp xuống.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không còn cách nào, sau chiêu kiếm đó là cả hai chúng ta không còn biện pháp nào dự phòng. Cơ hội luôn như vậy, xưa nay chỉ có một lần.”
“Không, chúng ta còn một người nữa.” Ôn Lãnh luôn nhìn lên trời đột nhiên nói.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Thiếu niên cầm kiếm tướng mạo bình thường đứng giữa Diệp Đỉnh Chi và đám người. Người này không môn không phái, võ công cũng không phải là thượng thừa trong số bảy người bọn họ. Trong trận quyết đấu vừa rồi, hắn vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát như người không liên quan.
Diệp Tiểu Phàm.
Ngày nào đó, ngươi bước chân vào giang hồ, cứ nói ngươi là Diệp Tiểu Phàm. Đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi”
Chính là Diệp Tiểu Phàm này.
Diệp Tiểu Phàm giơ kiếm, nhìn Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi mở mắt, cười khổ một tiếng: “Cuối cùng giết ta lại là Diệp Tiểu Phàm. Cũng như ta từng giết chết bản thân khi là Diệp Tiểu Phàm.”
Diệp Tiểu Phàm nhìn thanh kiếm trong tay.
Chỉ cần chém xuống, hắn sẽ chặt đầu giáo chủ Ma giáo, trở thành đại anh hùng của Bắc Ly, có được vinh quang mà cả Bách Lý Đông Quân từng thắng Diệp Đỉnh Chi cũng không có được, đó mới thật là dương danh thiên hạ!
Chỉ cần một kiếm!
Diệp Tiểu Phàm bước từng bước một về phía Diệp Đỉnh Chi, hắn giơ tay nắm lấy cổ áo của Diệp Đỉnh Chi, trường kiếm nâng lên không trung: “Vì sao ngươi lại làm Ma giáo! Vì sao phải gây ra chiến tranh! Vì sao!”
“Vì cuộc đời ta chỉ có mất mát, ta không chấp nhận mất mát như vậy.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.
“Ngươi đi đi!” Diệp Tiểu Phàm đẩy Diệp Đỉnh Chi ra, hét lớn: “Ngươi đi đi! Mau đi về phía nam đi! Tới Nam Quyết, đời này đừng trở về!”
Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác.
“Ngươi đi đi.” Diệp Tiểu Phàm chỉ kiếm vào hắn một cái rồi xoay người, nước mắt đã tràn mi, Hắn lau nước mắt, nhìn sáu người còn lại: “Ta sẽ ngăn cản bọn họ giúp ngươi, ngươi mau đi đi!”
“Tiểu Phàm!” Vương Nhân Tôn thở dài não nề.
Lạc Vũ Lan cảm thấy áp lực trên người đã buông lỏng, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Lý Hàn Y cười khổ: “Thôi được.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Ôn Lãnh ngửa đầu cười ha hả.
Lôi Thiên Đình cũng ngửa đầu cười vang, cho dù đau tới nhe răng trợn mắt vẫn cười.
“Ngươi cười cái gì?” Ôn Lãnh cười xong bèn hỏi hắn.
Lôi Thiên Đình thần sắc đau đớn: “Chẳng qua chỉ thấy quá buồn cười! Cho nên cười!”
“Vẫn là thằng ngốc.” Sương giá trên người Diệp Đỉnh Chi đều tan đi, hắn điểm mũi chân lao tới bên cạnh Diệp Tiểu Phàm, giơ một chưởng vỗ nhẹ lên đầu Diệp Tiểu Phàm, đánh hắn hôn mê bất tỉnh, sau đó cầm lấy thanh kiếm trong tay Diệp Tiểu Phàm, nhìn sáu người trước mắt.
Lôi Thiên Đình thần sắc đau đớn.
Tô Mộ Vũ sắc mặt lạnh lẽo: “Giờ thì không thấy buồn cười nữa nhỉ.”