Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348. Thời Khắc Tương Phùng

Chương 348. Thời khắc tương phùng

Bên ngoài Hàn Sơn tự, trong căn đình cách đó không xa.

Bách Lý Đông Quân nghe tiếng nổ phía xa, thần sắc bắt đầu bất an. Y lúc thì đứng lên lúc thì ngồi xuống, miệng thì lẩm bẩm: “Rốt cuộc có gì không đúng, có gì không đúng!”

Nguyệt Dao nắm lấy tay y: “Yên tâm! Bọn Dịch Văn Quân đã đi rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Không được, ta vẫn phải đi!” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.

Cơ Nhược Phong nhíu mày, chạm nhẹ lên thanh trường côn của mình, nhưng cuối cùng vẫn chậm mất một chớp mắt. Hai chữ ‘phải đi’ còn chưa nói xong, Bách Lý Đông Quân đã lao thẳng từ trong đình ra, chạy về phía Hàn Sơn tự.

Nguyệt Dao thở dài, nói với Cơ Nhược Phong: “Cơ đường chủ, Đông Quân là người như vậy, chàng ấy làm việc, chưa từng hối hận.”

Cơ Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Thôi vậy.”

Nguyệt Dao vung ống tay áo, cũng rảo bước đi theo.

Lý Tố Vương nhìn bóng dáng bọn họ rời khỏi, hạ giọng nói: “Ngươi cảm thấy Diệp Đỉnh Chi có sống được không?”

“Ta chỉ biết bất luận Diệp Đỉnh Chi sống hay chết, hắn cũng không có tư cách tới Nam Quyết. Căn nhà tranh mà bọn họ ao ước, cuối cùng chỉ là một giấc mộng.” Cơ Nhược Phong ngẩng đầu nhìn lên trời: “Câu chuyện này, vốn là bi kịch.”

Dưới Hàn Sơn tự.

Diệp Đỉnh Chi gảy nhẹ thanh kiếm trong tay: “Nếu các ngươi giết ta thì tốt, ta đã chẳng cần lựa chọn.”

Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Ta cảm thấy từ lâu rồi Diệp tông chủ đã không còn lựa chọn nào khác.”

“Ồ?” Diệp Đỉnh Chi đặt kiếm lên cổ hắn.

“Ví dụ như bây giờ Diệp tông chủ chỉ có lựa chọn giết chúng ta.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Đúng vậy.” Diệp Đỉnh Chi cúi đầu mỉm cười.

“Dừng tay!” Phía xa có tiếng quát chói tai vang lên.

Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu, tay cầm kiếm run rẩy kịch liệt. Con ngươi của Tô Mộ Vũ co lại, đây là lần đầu tiên hắn thấy Diệp Đỉnh Chi có cảm xúc chấn động như vậy từ lúc gặp mặt tới giờ.

“Văn Quân.” Diệp Đỉnh Chi hạ giọng lẩm bẩm.

Một kiếm khách mặc trường sam hạ xuống, giơ thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ lên đẩy thanh kiếm của Diệp Đỉnh Chi ra: “Đến đây thôi.’

Nhưng Diệp Đỉnh Chi không để ý tới hắn, chỉ nhìn cô gái sau lưng kiếm khách, khóe miệng run rẩy, muốn nói nhưng không nói nên lời.

Dịch Văn Quân cũng nhìn hắn như vậy, Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu rồi mới run rẩy nói ra ba chữ: “Rất xin lỗi.”

“Qua bên kia nói chuyện đi.” Lạc Thanh Dương đi tới nắm lấy vai Diệp Đỉnh Chi, tung người nhảy tới bên cạnh gian nhà tranh. Lạc Thanh Dương nhét một bình thuốc vào tay Diệp Đỉnh Chi rồi hạ giọng nói: “Thuốc trong này là Bách Lý Đông Quân xin ở chỗ Tân Bách Thảo, lát nữa ngươi nuốt vào, ta sẽ chém ngươi một kiếm. Sau đó ngươi cứ giả chết đi, cho dù là thái y của hoàng thành tới đây khám nghiệm cũng chỉ thấy ngươi chết đến không thể chết thêm. Nhưng thi thể của ngươi sẽ được Dịch Văn Quân mang đi, cô ấy sẽ mang ngươi đi về phía nam, tới Nam Quyết.”

Dịch Văn Quân cũng đi tới bên cạnh gian nhà tranh, gật nhẹ đầu với Diệp Đỉnh Chi: “Sư huynh và bọn Bách Lý Đông Quân đã bố trí xong xuôi, sau này sẽ không có ai tìm ra chúng ta.”

“Văn Quân, có thể gặp được nàng, ta rất vui.” Ngọn lửa trong mắt Diệp Đỉnh Chi từ từ tiêu tán, chân khí trong cơ thể lưu chuyển, Hư Niệm công cũng từ từ tản mác. Hắn mỉm cười với Dịch Văn Quân, khí chất trên người đột nhiên thay đổi, không còn là giáo chủ Ma giáo u ám âm trầm, lại hóa thành thiếu niên phóng khoáng chính nghĩa.

Lạc Thanh Dương nhíu mày, tình hình trên người Diệp Đỉnh Chi chỉ xuất hiện khi một cao thủ sắp chết, chân khí tản mác, đây là dấu hiệu dầu hết đèn tắt. Còn ma tính của Diệp Đỉnh Chi tan đi, lại có được lý trí của người thường, nhưng cũng có ý vị hồi quang phản chiếu.

“Năm đó sau khi nàng đi, ta luôn sợ mình không gặp lại nàng được nữa, nỗi sợ đó dày vò ta, khiến ta càng ngày càng tuyệt vọng. Cho nên ta quyết định cho dù có dùng hết mọi thứ cũng phải dẫn nàng ra khỏi nơi đó. Trước đây ta đã thất bại một lần, không ngờ lần này lại thất bại tiếp.” Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói.

Dịch Văn Quân lắc đầu: “Không, ta về rồi! Lần này, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”

“Không phải, khi gặp lại nàng, ta phát hiện lần này mình đã thất bại. Nếu ta đi sẽ là phản bội những người trên băng nguyên. Những gì ta nói với họ không phải tìm lại gia đình của ta mà là dẫn bọn họ đoạt lại gia viên của mình.” Diệp Đỉnh Chi thở dài. “Văn Quân, không chỉ mình ta muốn có một ngôi nhà. Mà lần này, ta đã hủy mái nhà của rất nhiều người.”

“Thế nào cũng có cách, thế nào cũng có cách.” Dịch Văn Quân lẩm bẩm.

“Văn Quân, ta phải đi. Có một lời, ta nhất định phải nói vơi nàng.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Dịch Văn Quân, ánh mắt chan chứa tình cảm.

Nhưng Dịch Văn Quân lại lắc đầu: “Đợi chúng ta rời khỏi nơi này rồi hãng nói.”

Diệp Đỉnh Chi vẫn nói: “Xưa nay ta luôn tin rằng nàng sẽ không rời khỏi ta. Cả đời này ta chưa từng trách nàng.” Hắn cầm bình thuốc bóp nát, viên thuốc đáng giá ngàn vàng bên trong hóa thành bột phấn rải rác giữa không trung. Diệp Đỉnh Chi giơ thanh kiếm trong tay lên, đâm thẳng vào lồng ngực mình!

“Không!” Dịch Văn Quân hét lớn.

Lạc Thanh Dương giơ tay giữ chuôi kiếm, nhưng đã muộn.

“Không!” Một bộ áo xanh lao thẳng về phía này, tiếng hét lớn vang vọng cả núi rừng.

“Diệp Đỉnh Chi tự sát rồi.” Lý Hàn Y cả kinh.

Tô Mộ Vũ thần sắc không đổi, có vẻ như không mấy kinh ngạc.

Dịch Văn Quân đỡ lấy Diệp Đỉnh Chi đang ngã ngửa về phía sau, giơ tay muốn che vết thương của Diệp Đỉnh Chi, nhưng máu tươi phun ra ồ ạt, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ quần áo cô: “Đỉnh Chi, Đỉnh Chi! Sao chàng lại làm vậy!”

“Lúc trước, ta như rơi vào một cơn ác mộng, mãi tới khi thấy nàng, ta mới tỉnh mộng.” Diệp Đỉnh Chi giơ tay vuốt ve gương mặt của Dịch Văn Quân. “Nhưng sau khi tỉnh mộng, ta mới nhận ra, trong thời gian mình chìm vào ác mộng, ta đã gây ra rất nhiều sai lầm. Đã gây ra sai lầm, vậy thì phải trả giá.”

Dịch Văn Quân nhìn Lạc Thanh Dương: “Sư huynh, huynh mau cứu Đỉnh Chi, huynh mau cứu Đỉnh Chi!”

Diệp Đỉnh Chi là kiếm khách cỡ nào, Lạc Thanh Dương chỉ nhìn thoáng qua là biết kiếm vừa rồi Diệp Đỉnh Chi không hề để lại cơ hội cho bất cứ ai cứu mình. Hắn nhìn Diệp Đỉnh Chi, trầm giọng nói: “Tội gì.”

“Lạc sư huynh, chăm sóc cho Văn Quân, đừng để nàng ấy bị tổn thương. Nhưng...” Diệp Đỉnh Chi nôn ra một ngụm máu tưới: “...ngươi không được lấy nàng ấy. Cuộc đời này Văn Quân chỉ có một trượng phu là ta. Còn cái gã trong hoàng cung, ta vẫn muốn... vẫn muốn giết hắn.”

Một bộ áo xanh hạ xuống trước mặt Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Huynh đệ, giúp ta mang nhưng người kia về nhà đi.”

“Văn Quân, ta rất vui, trước khi chết lại có thể về nơi này.”

 

Bình Luận (0)
Comment