Trấn Hồng Hộc.
Quán trọ Kim Nguyệt.
Kiếm khách tóc bạc và người áo tím cầm quạt canh gác ngoài cửa, thị nữ áo xanh hộ tống cô gái từ trong xe ngựa đi vào trong quán trọ. Tấm khăn trắng che mặt cô, không thấy rõ dung mạo, nhưng cặp mắt dịu dàng uyển chuyển...
“Chỉ cần nhìn một cái là hãm sâu vào đó.” Kiếm khách tóc trắng cảm thán nói.
Người áo tím cầm quạt phe phẩy cây quạt xếp trong tay: “Ngươi có ý với tiểu thư?”
“Ngươi không có y gì với tiểu thư?” Kiếm khách tóc trắng hỏi ngược lại.
“Ta sẵn sàng chết để bảo vệ tiểu thư. Nhưng chuyện khác thì không dám hy vọng xa vời.” Người áo tím cầm quạt nói.
Kiếm khách tóc trắng gãi mái tóc của mình: “Thế thì ngươi còn tham lam hơn ta.”
“Thu hồi lại những lời vừa rồi của các ngươi đi, đừng để tôn sứ nghe được.” Cô gái áo xanh đi ra khỏi quán trọ.
Kiếm khách tóc trắng cười: “Tôn sứ sẽ làm gì?”
“Giết các ngươi.” Cô gái áo xanh ghé tai hắn, cười khanh khách nói: “Trong lòng các tôn sứ, tiểu thư là thánh khiết và cao quý, bị đám người các ngươi bàn tán như vậy, đương nhiên phải giết.”
“Tàn nhẫn vậy à?” Người áo tím cầm quạt vẫn phe phẩy cây quạt, giọng điệu chẳng hề để ý.
“Từ nhỏ các ngươi đã đi theo tiểu thư, không sinh sống trong môn phái, cùng lắm là tiếp xúc với các trưởng lão, ít khi gặp tứ tôn sứ, chưa từng thấy tứ tôn sứ trừng phạt môn nhân ra sao. Các ngươi một tên gọi mình là Bạch Phát Tiên, một tên tự gọi mình là Tử Y Hầu, ai nấy cao ngạo bằng trời. Nhưng có cao ngạo đến đâu cũng có tầng trời mà các ngươi không vượt qua được. Đúng rồi, lần này là hai vị tôn sứ nào tới?”
Quạt xếp trong tay Tử Y Hầu ngừng lại: “Vô Pháp, Vô Thiên.”
“À, là hai vị tàn nhẫn này. Xem ra trong tông đã nảy sinh ác ý rồi.” Khóe miệng cô gái áo xanh hơi nhướn lên: “Các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, vì bọn họ cũng như cái tên.”
“Vô pháp, vô thiên.”
Bạch Phát Tiên vuốt ve thanh kiếm bên hông, cũng mỉm cười: “Vậy phải nhân cơ hội này học tập mới được.”
“Lần này trong môn phái có hành động lớn như vậy chỉ là để tìm vị Tây Sở Kiếm Tiên kia à? Tây Sở Kiếm Tiên, giúp gì được cho chúng ta?” Tử Y Hầu hỏi.
Cô gái áo tím nhún vai: “Cái này thì ta cũng không biết. Nhưng ngoài Tây Sở Kiếm Tiên ra, các ngươi còn nhớ cái gã tên là Bách Lý Đông Quân không? Hình như hắn có địa vị không bình thường trong lòng tiểu thư.”
Con ngươi của Bạch Phát Tiên co lại: “Hắn rất quan trọng?”
“Rất quan trọng.” Cô gái áo xanh cười nói.
“Ta muốn giết hắn.” Bạch Phát Tiên chạm nhẹ tay vào chuôi kiếm.
“Sao?” Cô gái áo xanh xoay người.
“Nhưng ta sẽ mang hắn về trong môn phái.” Bạch Phát Tiên đột nhiên nói.
Cô gái áo xanh thở dài: “Có đôi lúc thật bái phục tiểu thư, luôn khiến người khác nguyện ý làm rất nhiều chuyện giúp mình.”
Sáng sớm hôm sau.
Phủ Trấn Tây Hầu.
Bách Lý Thành Phong hỏi lão quản gia: “Mấy hôm nay tiểu công tử đi đâu?”
“Khởi bẩm thế tử, quán rượu, sòng bạc, trại chăn ngựa, trừ không dám tới kỹ viện ra, những nơi nào có thể chơi thì ngài ấy đều đến, tối hôm qua chắc đã mệt, ngủ tới giờ còn chưa rời giường.” Lão quản gia trả lời.
“Đúng là rác rưởi.” Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Gọi hắn dậy cho ta.”
“Đúng rồi, bảo hắn mang kiếm tới sân sau.” Bách Lý Thành Phong xoay người đi về phía sân sau.
Hắn luyện kiếm sân sau một lượt.
Uống hai chén trà.
Tìm tới quản gia đánh ba ván cờ.
Sau đó lại ngủ gật một hồi.
Hai canh giờ sau, Bách Lý Đông Quân mặc trường bào rộng thùng tình, đai lưng thắt lỏng lẻo, tay cầm thanh Bất Nhiễm Trần, vừa đi vừa ngáp, vừa lười biếng bước vào sân sau: “Cha à, mới sáng sớm mà đã định làm gì? Ta còn chưa ngủ đủ mà.”
“Chẳng phải mấy hôm trước ngươi bảo muốn học kiếm à? Trong khắp khu vực Tây Nam, không mấy ai có kiếm thuật cao cường hơn ta.” Bách Lý Thành Phong buông chén trà trong tay xuống: “Ta sẽ dạy ngươi.”
“Ngươi dạy ta?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
Keng một tiếng, trường kiếm đã rời vỏ. Bách Lý Thành Phong cầm trường kiếm trong tay phải, thân hình đột nhiên lướt về phía trước.
Bách Lý Đông Quân cái khác không tốt, khinh công lại được chân truyền từ người cha này, mũi chân điểm xuống, đang định lao về phía sau, nhưng Bách Lý Thành Phong đã tới trước mặt y. Bách Lý Thành Phong nhẹ nhàng vẩy kiếm một cái, Bất Nhiễm Trần trong tay y đã bay lên, Bách Lý Thành Phong giơ tay trái nắm lấy thanh kiếm này, trường kiếm trong tay phải về vỏ, mũi chân điểm nhẹ, lại lùi về chỗ cũ.
“Quả nhiên là bảo kiếm.” Bách Lý Thành Phong ngắm nghía thanh kiếm Bất Nhiễm Trần trong tay: “Đây là lần đầu tiên ta dùng một thanh kiếm cấp bậc Tiên Cung như vậy, kiếm này đặt trên người ngươi, đúng là đáng tiếc.”
“Trả lại cho ta!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân, tay phải xiết thành quyền đấm ra, đang định lao tới đoạt kiếm.
Bách Lý Thành Phong khé nghiêng người, vung tay trái, thanh Bất Nhiễm Trần bay ra từ vỏ kiếm, dừng lại trong tay Bách Lý Đông Quân: “Cho ngươi đấy, ngươi dùng đi.”
“Ta dùng đây!” Bách Lý Đông Quân cầm kiếm, chém ra một chiêu.
Bách Lý Thành Phong cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay lại rời vỏ, hất lên trên. Kiếm của Bách Lý Đông Quân lại bị đánh bay. Bách Lý Thành Phong tung người nhảy tới,giơ chân đã thanh kiếm trên mặt đất: “Ngươi làm vậy mà gọi là dùng kiếm à?”
“Lại lần nữa.” Bách Lý Đông Quân rút kiếm từ dưới đất lên, ngẩng đầu, nhưng xung quanh đã không còn ai cả, đâu còn thấy bóng dáng của Bách Lý Thành Phong. Hắn sửng sốt: “Ngươi đang ở đâu?”
“Ở đây.” Bách Lý Thành Phong gác kiếm lên vai Bách Lý Đông Quân, tay trái giật lấy hồ lô đựng rượu bên hông của y, ngửa đầu uống một ngụm: “Nếu kiếm thuật của ngươi cũng được như rượu của ngươi thì tốt rồi.”
“Luyện kiếm chỉ là hứng thú đột ngột, còn ủ rượu là mong ước cả đời của ta, đâu có giống nhau?” Bách Lý Đông Quân hừ lạnh một tiếng, nghiêng người tránh trường kiếm của Bách Lý Thành Phong.
Bách Lý Thành Phong thở dài: “Trong tai người thật sự yêu kiếm, câu nói ‘hứng thú đột ngột’ của ngươi đúng là ô uế cả lỗ tai. Thôi, hôm nay ta dạy ngươi rút kiếm.”
“Rút kiếm?” Bách Lý Đông Quân tra kiếm vào vỏ, lại rút ra, vẻ mặt hoang mang: “Chẳng phải thế này à?”
“Ngươi làm vậy mà gọi là rút kiếm?” Bách Lý Thành Phong cười một tràng dài, thân hình đột nhiên hành động, chỉ trong chớp mắt trường kiếm đã rời vỏ. Hắn như cái tên của mình, hóa thành một cơn gió lướt qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân, tiếp đó keng một tiếng, trường kiếm vào vỏ. Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay mình lại bị đánh bay xuống dưới đất, quay đầu nhìn lại, phát hiện cái bàn đá bên cạnh đã vỡ thành hai nửa.
Bách Lý Thành Phong xoay người: “Thế này mới gọi là rút kiếm.”
“Nhất kiếm sinh tử? Đây là kiếm thuật mà cha tu luyện à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Bách Lý Thành Phong gật đầu nói: “Ta đã học rất nhiều kiếm thuật, nhưng thứ đầu tiên học được chính là thuật rút kiếm trong khoảnh khắc sinh tử này. Sư phụ dạy ta thuật rút kiếm, ta chỉ luyện được chút da lông, có điều ta vẫn nhớ rất kỹ một câu nói của người. Kiếm ra tất có nhân, vào vỏ tất có quả, kiếm khí như sấm sét, sấm lên rồi cũng về. Khi ngươi rút kiếm, cần biết mình rút kiếm là vì cái gì.”