Ba ngày liền, Bách Lý Đông Quân luôn bị nhốt trong sân sau học kiếm, hơn nữa chỉ học một thức, chính là rút kiếm. Bách Lý Thành Phong chuyển đến mấy con bù nhìn rơm từ đâu không rõ, nói là khi nào Bách Lý Đông Quân rút một kiếm mà có thể chém bù nhìn rơm thành hai nửa thì mới có thể ra khỏi sân sau.
“Rút cái rắm, không rút nữa!” Bách Lý Đông Quân quát: “Thuận Đức!”
Gã sai vặt tên Thuận Đức vội vội vàng vàng đi từ ngoài cửa vào: “Có tiểu nhân.”
“Tới báo cho ông nội, mau tới cứu ta!’ Bách Lý Đông Quân nói.
Thuận Đức gãi đầu: “Buổi sáng lão hầu gia đã tới rồi.”
“Đã tới?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
“Đúng vậy, lão hầu gia còn đứng ngoài cửa nhìn vài lượt, sau đó nói một câu ‘không tệ’ rồi đi tới quân doanh.” Thuận Đức đáp.
“Xem ra lần này ông nội cũng bị thu mua rồi.” Bách Lý Đông Quân phẫn nộ vung thanh kiếm trực tiếp ra tay, nhắm ngay con bù nhìn rơm kia, định cho một kiếm chặt bỏ: “Được được được, ta chém, ta chém cho ngươi xem!”
Đột nhiên một tiếng kêu nhỏ vang lên, Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, chỉ thấy một bộ áo đen lao tới trước mặt hắn, giơ kiếm ngăn chiêu của hắn. Người nọ cúi đầu cười: “Thế gia nói, phải rút kiếm chặt đứt chứ không phải bảo tiểu công tử vung kiếm chém.”
“Ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Người nọ thu kiếm, vẫn cúi đầu, không thấy rõ dung mạo.
Bách Lý Đông Quân quyết định lại hỏi Thuận Đức: “Thuận Đức, tên này là ai...”
Thuận Đức gãi đầu nói: “Nghe nói thế tử có bát đại kiếm hầu, tiểu nhân cũng chưa từng gặp...”
“Xin mời tiểu công tử tiếp tục luyện kiếm.” Người nọ lùi lại, biến mất trong góc.
“Thuận Đức!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.
Thuận Đức sửng sốt: “Tiểu công tử... lại làm sao vậy?”
“Ta muốn uống rượu!” Bách Lý Đông Quân hét lớn.
Bên ngoài sân, Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Thành Phong đang đánh cờ.
“Sinh ra một đứa con bảo bối như vậy, ta cũng thấy phiền lòng cho ngươi.” Ôn Hồ Tửu đánh một quân cờ.
Bách Lý Thành Phong nắm một quân lên, chậm rãi đặt xuống: “Cho nên xưa nay ta mới nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiên phú kiếm thuật của thằng nhóc này không tệ, mấy hôm nay coi như ta đã nhìn ra, cao hơn ta năm xưa nhiều.”
“Chỉ có ngươi bây giờ mới nhìn ra thôi, nhưng thiên phú có tốt đến đâu đi nữa thì tuổi này mới bắt đầu luyện võ cũng là lãng phí. Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng nhiều năm qua, lão hầu gia phóng túng nó như thế, chẳng qua là ông ấy muốn nó được sống yên bình một chút. Ông ấy cảm thấy mình già rồi, không bảo vệ được gia đình này. Vương hầu khác họ, xưa nay luôn là đối tượng bị e ngại nhiều nhất.” Ôn Hồ Tửu lắc đầu.
Bách Lý Thành Phong sắc mặt hơi trầm xuống: “Phụ thân cảm thấy ta không bảo vệ được?”
“Nếu bàn về con cháu thế gia, ta đã gặp không ít, nhưng chưa từng gặp một ai có thể so sánh với em rể. Nhưng cho dù có tài hoa tuyệt thế đến đâu đi nữa, chức vị vương hầu, trừ phi như lão hầu gia chinh chiến sa trường, chém giết muôn vàn kẻ địch, nếu không vẫn không thể trấn giữ được. Em rể, ngươi có tài, nhưng thiếu chiến công, triều đình lại không muốn cho ngươi chiến công. Nếu tiên đế vẫn còn, người tín nhiệm lão hầu gia, không sao. Nhưng hôm nay, phủ Trấn Tây Hầu, chỉ có thể lùi bước.” Ôn Hồ Tửu thở dài.
Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Không ngờ Ôn huynh trong giang hồ mà nhìn nhận triều đình rõ ràng như vậy.”
“Triều đình, giang hồ, cũng tương tự thôi. Không đề cập tới chuyện này nữa, ngươi nhốt Đông Quân ở sân sau là để trốn người kia?” Ôn Hồ Tửu hỏi.
“Sứ giả của học đường đã sắp tới, chắc chắn bọn họ đã nghe chuyện ở Danh Kiếm sơn trang. Ta sợ bọn họ theo dõi Đông Quân.” Bách Lý Thành Phong nói.
“Một cái sân sau có thể giữ được Đông Quân? Nếu hắn thật sự rút kiếm chém đứt con bù nhìn thì sao?” Ôn Hồ Tửu cười nói.
Bách Lý Thành Phong cầm quân cờ trắng trong tay, nhướn mày: “Cho dù có thiên phú đến đâu đi nữa thì trong mấy ngày này cũng đừng hòng chạm được da lông của thuật rút kiếm. Không có căn cơ nội lực, có cho một tháng cũng không đủ.”
“Nếu nó có căn cơ cảnh giới Kim Cương thì sao?” Ôn Hồ Tửu thử hỏi.
Bách Lý Thành Phong cười nói: “Ta thử rồi, có cái rắm ấy!”
“Thế tử!” Đột nhiên có người chạy vào hô.
Bách Lý Thành Phong khẽ nhíu mày: “Chuyện gì mà vội vội vàng vàng thế?”
“Sứ giả học đường tới rồi!” Người nọ hô.
Bách Lý Thành Phong cả kinh, đứng bật dậy: “Nhanh vậy à?”
Ngoài Càn Đông Thành.
Một tốp nhân mã đang chậm rãi vào thành.
Bọn họ đi từ Thiên Khải Thành tới, vốn là đám người bụi bặm mệt mỏi, nhưng người trẻ tuổi mặc giáp nhẹ cầm đầu đã dẫn mọi người đổi bộ áo khoác màu trắng giống nhau, đầu đội nón, trên nón viết hai chữ ‘Tắc Hạ’.
Áo khoáng lay động, rèm nón phất phơ, mang theo tiên khí khó tả, cứ như không phải phi ngựa ngày đêm đến đây, mà như chậm rãi đi từ Thiên Khải Thành tới.
“Ngươi nói xem, vì sao mỗi lần gặp người khác chúng ta đều phải thay bộ quần áo này, trông õng ẹo quá. Ngươi biết ta với ngươi không giống nhau, ta ghét nhất là mặc đồ trắng, chủ yếu là giặt đồ rất phiền, ăn cơm đi đường cũng phải chú ý, dính bụi trần thì không xứng với câu ‘công tử như ngọc’ của tiên sinh.” Trong hai người dẫn đầu, một người nhỏ giọng oán thán.
Một người khác trông có vẻ bình hơn nhiều: “Ra ngoài thì không thể làm mất mặt tiên sinh được. Tiên sinh nói, đây là nghi thức. Áo trắng hơn tuyết, công tử như ngọc, đó mới là phong phạm nên có của học đường.”
“Vậy vì sao chúng ta còn phải đội nón che? Người ta đâu có nhìn thấy chúng ta, làm sao biết công tử như ngọc, nam hay nữ còn chẳng biết nữa là?” Người lúc trước oán hận nói.
Người còn lại thở dài: “Có bảo ngươi tới không? Chẳng phải ngươi đợi giữa đường rồi cố tình đi theo à?”
Người thở dài đương nhiên là thủ lĩnh của các sứ giả tới từ học đường ở Thiên Khải Thành, còn người bên cạnh không ngừng oán trách chính là ‘vị khách không mời’ đột ngột xuất hiện giữa đường trong đêm hôm đó.
“Nếu không phải là ta, trên đường có nhiều sát thủ kỳ kỳ quái quái như vậy, ai giúp ngươi đánh đây?”
Hai người vừa trò chuyện vừa dẫn nhân mã vào thành.
Đột nhiên nghe phía trước vang lên tiếng vó ngựa, cả hai ngẩng đầu, chỉ thấy có mười mấy người cưỡi ngựa phi nhanh tới, ai cũng mang vũ khí, chắc là người trong Phá Phong Quân. Còn người cầm đầu là một nam tử trung niên mặc trường bào, bên hông dắt một tấm ngọc bội, đeo một thanh trường kiếm, không giống người trong quân ngũ, ngược lại có vẻ phong lưu của vương hầu.
“Đây chính là thế tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Thành Phong.” Thủ lĩnh sứ giả nhỏ giọng nói.
Vị sứ giả vẫn luôn oán trách lại chẳng hề để bụng: “Là con trai của Sát Thần à? Nhìn thế nào cũng giống đám thế tử ở Thiên Khải Thành.”
“Đừng coi thường hắn, là một nhân vật lợi hại đấy!” Thủ lĩnh sứ giả kéo cương ngựa: “Thế tử điện hạ!”
Bách Lý Thành Phong cũng ghìm cường, dừng lại trước mặt bọn họ, chắp tay nói: “Tiểu tiên sinh.”
Lý tiên sinh ở học đường là truyền thuyết trên thế gian, tay xé võ bảng, kiếm pháp vô song. Ông có bảy đệ tử, trong đó đại đệ tử là được chân truyền nhiều nhất. Thế nên hiện giờ Lý tiên sinh rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, luôn giao cho đại đệ tử này xử lý. Người đời bèn gọi vị đại đệ tử này là tiểu tiên sinh.
Tiểu tiên sinh không phải một cách gọi cao thâm, cũng như các tiên sinh trẻ tuổi trong trường tư thục cũng được gọi là tiểu tiên sinh.
Nhưng người này lại là tiểu tiên sinh của Tắc Hạ Học Cung ở Thiên Khải.
Tiểu tiên sinh gật đầu: “Đã lâu không gặp.”