Tống Yến Hồi sửng sốt một hồi, trả lời: “Là Vô Song Thành.”
Vương Nhất Hành bĩu môi: “Có lúc ta nói tiếng Quan Thoại không được tốt, hiểu ý là được. Có điều, vị thiếu hiệp Vô Song thành này, máu trên người ngươi là sao?”
“Từ khi ngươi bước ra bước đầu tiên, bên ngoài đã có không biết bao nhiêu người muốn vào trong khoảng sân này.” Tống Yến Hồi thu hồi thanh Thủy Nguyệt kiếm trong tay, chắp tay nói: “Tại hạ là đệ tử của Vô Song Thành, Tống Yến Hồi, bái kiếm Cổ tiền bối!”
Ông lão lại không hề để ý đến hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, như đang suy tư.
Phía ngoài khoảng sân, một đám người đao kiếm đối đầu, con đường vốn yên tĩnh vắng lặng này đã chen đầy những cao thủ các phái từ khắp nơi trong giang hồ đến. Mãi tới khi tiếng vó ngựa vang lên, thế tử phủ Trấn Tây Hầu - Bách Lý Thành Phong mặc áo bào trắng vung roi ngựa đi vào con đường này, phẫn nộ quát: “Đường này đã bị phong tỏa, ai dám vào, chém!”
“Đường này không phải của phủ Trấn Tây Hầu nhà ngươi, dựa vào đâu mà không cho người khác vào!” Có kiếm khách hô to.
Bách Lý Thành Phong thúc ngựa phóng qua bên cạnh hắn, trường kiếm rời vỏ, về vỏ, đầu của người nọ đã bị hắn nắm trong tay. Hắn xoay người, giơ cao cái đầu người nọ, lặp lại lần nữa: “Con đường này đã bị phong tỏa, ai dám vào, chém!”
Đội ngũ một trăm Phá Phong Quân theo Bách Lý Thành Phong đi vào con đường này, giơ cao trường đao trong tay, đuổi hết đám người giang hồ kia ra khỏi con đường, tiếp đó xếp thành hai hàng chỉnh tề ở hai bên. Bách Lý Thành Phong cũng thúc ngựa sang một bên, nhìn phía cuối con đường có một chiếc xe ngựa đang chạy tới.
Xe ngựa dừng lại trước sân, trong xe có một người đi xuống.
Binh sĩ hai bên đều xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, tiếng giáp trụ va vào nhau thanh thúy mà trang nghiêm: “Tham kiếm hầu gia.”
Bách Lý Lạc Trần gật đầu, tiếp đó lại một người từ xe ngựa xuống, sắc mặt Bách Lý Thành Phong khẽ đổi.
Tiểu tiên sinh của học đường.
Tiểu tiên sinh tới trước bức tường của gian nhà, khẽ mỉm cười, đẩy nhẹ về phía trước, một cánh cửa bỗng xuất hiện ở đó, hắn bước vào. Bách Lý Lạc Trần nói với Bách Lý Thành Phong: “Ngăn ở đây, không cho bất cứ ai đi vào.”
Bách Lý Thành Phong gật đầu: “Vâng.”
Nhìn cánh cửa lại mở ra, Vương Nhất Hành lập tức vung tay, cầm thanh kiếm lên, nhìn người đội nón che trắng toát, hắn hơi ngạc nhiên: “Người của Tắc Hạ Học Cung?”
Ông lão thở dài: “Cuối cùng vẫn tới.”
Tiểu tiên sinh tháo nón che xuống, để lộ gương mặt trẻ trung dưới chiếc nón, hắn mỉm cười: “Cuối cùng cũng được thấy Cổ tiên sinh.”
Bách Lý Lạc Trần đi vào theo, tới phía sau tiểu tiên sinh, nhìn ông lão kia. Nhưng người luôn trấn định như ông cũng chấn động toàn thân, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi...”
Ông lão mỉm cười: “Có phải đang thấy tiếc nuối không?”
Trong phủ Trấn Tây Hầu.
Bách Lý Đông Quân mở mắt, phát hiện mình đã nằm trên giường trong phòng, y chỉ do dự trong chớp mắt rồi lập tức cầm thấy thanh kiếm đang đặt ở mép giường, giơ chân đá văng cửa phòng, đi ra ngoài.
Có một người đang ngồi quay lưng về phía y, nghe tiếng động phía sau, hơi nghiêng đầu: “Ngươi tỉnh rồi?”
Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Ta tỉnh rồi. Ngươi lại định đánh ngất ta một lần nữa à?”
“Không cần, ta có ít nhất mười biện pháp, không cần đánh ngất ngươi cũng có thể khiến ngươi trong hôm nay không thể ra khỏi gian nhà này.” Người nọ ngạo nghễ nói.
“Câu này ngươi nói sai rồi, thật ra biện pháp của ngươi chỉ có một loại thôi.” Một âm thanh vang lên từ bên ngoài, một người đẩy cửa đi vào, người mặc trường bào màu trắng, đầu đội nón che cũng màu trắng.
“Sứ giả học đường?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
Vị sứ giả kia tháo nón che xuống, ném sang bên: “Không nhận ra bộ dạng của ta, chẳng lẽ còn không nghe ra giọng nói à? Sứ giả học đường gì chứ? Ta rõ ràng là đệ nhất nhân trong tứ đại đệ tử danh chấn thiên hạ của Lôi gia bảo, đệ tử có thiên phú nhất dưới trướng Lý tiên sinh ở học cũng, phất riêng một ngọn cờ trong Bắc Ly Công Tử Bảng, Chước Mặc công tử...”
“Lôi Mộng Sát!” Bách Lý Đông Quân rất nể tình tiếp lời.
Lôi Mộng Sát hài lòng gật đầu, tiếp đó hỏi người trong sân: “Ngươi từng nghe về ta chưa?”
“Đệ nhất nhân trong tứ đại đệ tử Lôi môn, Lôi Mộng Sát.” Người nọ cười một tiếng: “Đương nhiên từng nghe rồi.”
Lôi Mộng Sát vươn một ngón tay: “Vị bằng hữu này của ta muốn đi, xin nhường đường.”
Người nọ đứng dậy: “Ngươi rất tự tin.”
Bách Lý Đông Quân chạy vài bước tới bên cạnh Lôi Mộng Sát: “Lôi đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta cũng là đệ tử học đường, tuy chưa bao giờ dính tới mấy chuyện xấu của học đường, nhưng lần này có liên quan tới ngươi, cho nên ta cũng mặt dày đi theo. Những người đó tới tìm sư phụ ngươi, e là sẽ gây bất lợi cho sư phụ ngươi. Tuy kết cục đã khó lòng thay đổi, nhưng ta biết nếu lần này ngươi không đi, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.” Lôi Mộng Sát nói: “Lôi Mộng Sát của học đường, xin thỉnh giáo vị cao thủ này.”
“Ngươi tự xưng là đệ tử học đường, vì sao lại vi phạm mệnh lệnh của học đường?” Người nọ nghi hoặc nói.
“Bài đầu tiên mà sư phụ dạy chúng ta chính là hành động tùy tâm. Ta không nghe học đường, chỉ nghe bản thân.” Giọng nói của Lôi Mộng Sát lại cất cao thêm vài phần, đầu ngón tay còn vẫy vẫy: “Còn mong ngài đừng tán dóc!”
Người nọ đứng dậy, vung ống tay áo: “Xin chỉ giáo!”
Lôi Mộng Sát tung người, giơ một ngón tay.
Người nọ nghênh đón bằng một chưởng, gió nóng cuồn cuồn.
Một ngón tay đấu với một chưởng, hai người đều thối lui ba bước.
Người nọ gật đầu: “Đúng là có vài phần bản lĩnh.”
Lôi Mộng Sát bình tĩnh tự nhiên mỉm cười, tiếp đó quay người sang Bách Lý Đông Quân, gương mặt căng ra đến đỏ bừng.
“Sao... sao thế?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Lôi Mộng Sát giơ ngón tay run lẩy bẩy lên, đau đớn nói: “Đau... đau quá.”
“Hả?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
Tiếp đó Lôi Mộng Sát vội vàng nói: “Chạy... chạy mau.”
Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.
“Chạy mau!” Lôi Mộng Sát gầm lên một tiếng.
Bách Lý Đông Quân quay người đẩy cửa bỏ chạy, người trong sân tung người nhảy tới, định đuổi theo.
“Nổ cho ta!”
Lôi Mộng Sát vung ống tay áo, mười mấy viên Phích Lịch Tử rời tay, tiếng nổ vang lên ầm ầm trong sân, tiếp đó Lôi Mộng Sát lại ném ra một món hỏa khí vào trong bụi mù: “Vẫn là tổ huấn của Lôi gia bảo chính xác! Đánh không lại, thì nổ chết!”
Bách Lý Đông Quân nghe thấy tiếng nổ vang lên hết đợt này tới đợt khác sau lưng, tuy thấy bất an nhưng không quay đầu lại, chạy thẳng ra ngoài phủ Trấn Tây Hầu, phát hiện có một giọng nói quen thuộc đang ngồi ngoài cửa giơ bình hồ hô uống rượu.”
“Cậu..” Bách Lý Đông Quân run rẩy nói, y hiểu quá rõ về người cậu này, chỉ cần cậu của y không muốn, cho dù y có mọc cánh cũng khó mà bay được.
“Cậu, ta cho cậu mười hũ Mai Sơ Hương.”
“Hai mươi hũ Hoa Mai Nguyệt.”
“Ba mươi hũ Tịnh Thủy Nhưỡng.”
“Ta tặng cả thanh Bất Nhiễm Trần này cho cậu!”
Ôn Hồ Tửu đứng dậy, thở dài: “Mau đi theo ta.”
“Cái gì?” Bách Lí Đông Quân sửng sốt.
“Không đi thì không kịp, tốc độ của ngươi quá chậm, ta kéo ngươi đi!” Ôn Hồ Tửu cười nói: “Có điều, mấy loại rượu vừa nói, không được thiếu vò nào đâu đấy!”