Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58. Hỏi Kiếm Kiếm Tiên

Chương 58. Hỏi kiếm Kiếm Tiên

Trong sân, ông lão liếc mắt nhìn vị tiểu tiên sinh của học đường, tiếp đó lùi lại vài bước, ngồi xuống, vuốt ve dây đàn: “Ngươi tới là vì học đường?”

Tiểu tiên sinh lắc đầu nói: “Ta tới là vì triều đình, không liên quan tới học đường.”

“Ta đã nhìn ra, đến vì triều đình, định làm gì?” Ông lão gẩy nhẹ dây đàn.

“Tiên sinh là dư nghiệt Tây Sở, nên bắt giữ, giao cho Đại Lý Tự trị tội.” Tiểu tiên sinh cung kính trả lời.

“Chuyện này có thể giao cho rất nhiều người làm, doanh trại quân đội địa phương, Thiên Khải Đại Lý Tự, hoặc là Ảnh Vệ Ti trực thuộc thiên tử, vì sao lại giao cho một học sinh của học đường? Ta đoán ngươi họ Tiêu, ngươi cần tích lũy công huân, vì vậy tới để chia chác vinh quang khi bắt được ta?” Ông lão chậm rãi nói.

Tiểu tiên sinh gật đầu: “Tiên sinh không hổ là người tề danh cùng sư phụ, ngài đoán đúng rồi.”

“Trong số các hoàng tử, ngươi đứng thứ mấy?” Ông lão uống một chén rượu.

“Đứng thứ chín, tên Nhược Phong.” Tiểu tiên sinh nhẹ nhàng đặt tay lên thân kiếm: “Thân là người luyện kiếm, ta kính ngưỡng tiên sinh, nhưng chuyện này với ta muốn mang tiên sinh đi, là hai việc.”

Đạo sĩ Vương Nhất Hành của núi Thanh Thành bước lên một bước, ngăn giữa hai người: “Tuy tiên sinh từng là người Tây Sở, nhưng bây giờ Tây Sở đã bị diệt quốc, tiên sinh cũng đã ẩn cư, không thể gây nguy hại gì cho Bắc Ly.”

Tiêu Nhược Phong lại lắc đầu: “Đây lại là hai chuyện khác nhau.”

“Hình như ngươi là một hoàng tử không thấu tình đạt lý.” Vương Nhất Hành nhướn mày, có vẻ định lùi bước vì đối phương là hoàng tử.

Tiêu Nhược Phong bĩu môi: “Ta hiểu tình lý, càng hiểu tình nghĩa. Nhưng ta đã nói, đây là hai việc khác nhau.”

“Cho nên ngươi định mang tiên sinh đi? Chỉ bằng ngươi?” Vương Nhất Hành nói đầy ẩn ý.

Tiêu Nhược Phong khẽ cúi người: “Ta muốn thử xem.”

“Được! Vậy tới mà thử!” Vương Nhất Hành phẫn nộ quát.

“Để ta!” Tống Yến Hồi bước lên trước một bước.;

“Vị của Vô Song thành này, Vô Song thành các ngươi và triều đình có quan hệ không tệ mà.” Vương Nhất Hành nhắc nhở.

Tống Yến Hồi vung thanh Thủy Nguyệt kiếm chỉ vào Tiêu Nhược Phong: “Theo lời hắn nói, đây là hai việc khác nhau.”

“Đúng vậy, lần này ta tới đây, một là không phải ban sai của quan phủ, hai là không có chiếu lệnh của triều đình, ta cầm kiếm tới mang tiên sinh đi, đương nhiên hai người các ngươi có thể dùng kiếm cản ta.” Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Mời.”

Tống Yến Hồi không hề do dự, tung người nhảy tới, trường kiếm nhắm thẳng yết hầu của Tiêu Nhược Phong. Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng nghiêng đầu, trường kiếm lướt nhẹ qua cổ họng hắn, thanh kiếm trong tay hắn đã rời vỏ, đâm về phía sau Tống Yến Hồi. Tống Yến Hồi vẩy trường kiếm, xoay người lại.

Hai thanh kiếm va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy.

Tiêu Nhược Phong khẽ mỉm cười, đè trường kiếm của Tống Yến Hồi xuống: ”Chiêu thức quay kiếm trở lại không tệ, rất hợp với tên của ngươi.”

Tống Yến Hồi khẽ nhíu mày: “Kiếm của ngươi cũng rất nhanh, đúng là như gió.”

“Nhanh lắm à?” Tiêu Nhược Phong cười lớn, chớp mắt đã tới trước mặt Tống Yến Hồi: “Thế này mới là nhanh chứ?”

Tống Yến Hồi sửng sốt, lập tức giậm chân lao về phía sau, nhưng vẫn chậm. Tiêu Nhược Phong chém xuống một kiếm, xé rách toàn bộ cánh tay áo bên phải của Tống Yến Hồi.

Tiếng đàn chợt vang lên, ông lão vẫn ngồi đó vừa uống rượu vừa đánh đàn, cứ như mọi chuyện diễn ra trong giờ phút này không liên quan gì tới mình.

Bách Lý Lạc Trần cau mày lùi lại vài bước, giờ phút này mọi chuyện xảy ra ở đây cũng không liên quan tới ông.

Tiêu Nhược Phong giơ trường kiếm ngang mắt, ngón tay miết nhẹ lên mũi kiếm, cuối cùng búng tay vào chuôi kiếm, phát ra một tiếng ‘keng’.

Cuối cùng Vương Nhất Hành cũng thấy được thanh khoái kiếm nhanh như gió này, hắn sửng sốt: “Hạo Khuyết kiếm?”

Tuy hắn từng thấy Bất Nhiễm Trần , bảo kiếm cấp Tiên Cung đã lâu chưa từng xuất hiện trong Danh Kiếm sơn trang, nhưng Hạo Khuyết kiếm là bảo kiếm thật sự được tề danh trong kiếm phổ, người tập kiếm thấy thanh bảo kiếm danh chấn thiên hạ này, khó tránh khỏi cảm xúc dâng trào!

Con ngươi của Tống Yến Hồi co lại: “Đây là Hạo Khuyết kiếm trong truyền thuyết?”

“Trong thập đại danh kiếm, Hạo Khuyết còn xa mới là thượng phẩm, chẳng phải trong Vô Song Thành các ngươi có thanh kiếm đứng thứ hai trong Thập Đại Danh Kiếm, Đại Minh Chu Tước à? Sao phải kinh ngạc trước thanh Hạo Khuyết này?” Tiêu Nhược Phong điềm nhiên nói: “Kiếm pháp của ngươi không tệ, nhưng muốn ngăn cản ta thì còn kém xa lắm.”

“Để ta!” Vương Nhất Hành tung người nhảy lên, xuất kiếm chém xuống.

Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu, nâng kiếm nghênh địch, bụi đất dưới chân bị kiếm khí cuốn lên, hóa thành hình một đóa hoa sen.

Trong Càn Đông Thành.

Một chiếc xe ngựa dừng lại tại đó.

Bạch Phát Tiên tóc trắng đón gió và Tử Y Hầu phe phẩy quạt tím đứng bên cạnh xe ngựa, thị nữ áo xanh ngẩng dầu lên, nhìn về phía sau: “Ai nấy hành động cả rồi, nếu hai vị tôn sứ còn không tới, e là không kịp.”

Đột nhiên một cơn gió nhẹ lướt qua.

Cô gái trong xe ngựa chậm rãi nói: “Bọn họ đã tới. Bạch Phát, Tử Y, bây giờ các ngươi theo sau, nhất định phải đưa vị Tây Sở Kiếm Tiên kia tới trước mặt ta!”

“Nhận lệnh!” Bạch Phát Tiên và Tống Yến Hồi chắp tay nói, vội vàng tung người đi theo.

Xe ngựa dừng lại cách ba con phố, không tiến thêm một bước.

Thị nữ áo xanh quay đầu lại, thấy trên mái hiên bên cạnh có một bóng người quen thuộc.

Bách Lý Đông Quân.

Thị nữ áo xanh đầu tiên sửng sốt, tiếp đó cười: “Không biết rốt cuộc lần này có tính là có duyên hay không?”

“Là hắn?” Cô gái trong xe ngựa hỏi.

“Còn có Ôn Hồ Tửu.” Thị nữ áo xanh tal: “Không thì có thể trực tiếp mang đi.”

Bách Lý Đông Quân dừng lại, khoanh tay nhìn xuống, bỗng thấy do dự.

“Ngươi do dự cái gì?” Ôn Hồ Tửu trầm giọng nói.

“Ta muốn biết, rốt cuộc cô ấy là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ta chỉ biết mỗi khi chiếc xe ngựa này xuất hiện, một số kẻ kỳ quái cũng xuất hiện theo.” Ôn Hồ Tửu lạnh lùng nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu, giậm chân lao đi: “Để tương lai vậy, cô ấy nói đợi tới lúc ta dương danh thiên hạ, ngày đó sẽ tự tới tìm ta.”

Cô gái áo xanh nhìn theo bóng dáng Bách Lý Đông Quân rời khỏi, khẽ nghiêng đầu: “Tiểu thư, hắn đi rồi.”

“Đi cứu sư phụ hắn.” Người trong xe ngựa than nhẹ.

Bên ngoài khoảng sân, Bách Lý Thành Phong vẫn cầm trường kiếm trong tay, dẫn Phá Phong Quân canh gác tại đây. Trong một canh giờ vừa rồi không có ai đến gần nơi này, nhưng trên trán hắn vẫn đổ mồ hôi.

Lâu quá rồi.

Đúng là lâu quá rồi.

Với tốc độ làm việc của Bách Lý Lạc Trần, một canh giờ đủ để chuyện bên trong có một kết quả, nhưng bây giờ đã qua một canh giờ mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì. Hắn cầm kiếm, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt.

Phía cuối con đường, hai bóng người xuất hiện.

Một người cực cao, cũng cực gầy, lung lay theo làn gió, như một cây gậy trúc.

Một người khác lại lớn nhưng cực lùn, mặc trường bào, trên trường bào thêu đầy hình đồng tiền, như một cái chậu châu báu.

“Người này là Bách Lý Thành Phong?”

“Kiếm trong tay hắn rất nhanh, cũng phải cẩn thận.”

“Bạch Phát, Tử Y.”

Hai người dừng lại phía sau bọn họ.

“Lên!”

 

Bình Luận (0)
Comment