Trong khoảng sân.
Bụi đất bên dưới đã bị kiếm khí cuốn thành hình đóa hoa sen.
Ngay cả ông lão vẫn luôn im lặng đánh đàn cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt thêm một cái.
“Kiếm pháp mà Lữ Tố Chân tự nghĩ ra, Thượng Thanh Kiếm Liên?” Tiêu Nhược Phong bị trường kiếm quét qua, kiếm khí ép lui ba bước.
Vương Nhất Hành cầm kiếm lao tới: “Kiến thức uyên bác, lại nào!”
Trong chí bảo Đạo gia là ‘Thái Ất Cứu Khổ Hộ Thân Diệu Kinh’ có viết: Cứu Khổ Thiên Tôn bước thành hoa sen, pháp thân biến hóa vô số, lúc thì nữ giới, lúc thì đứa trẻ, lúc thành phong sư vũ su, lúc thành thiền sư già cả! Vì vậy Lữ Tố Chân lĩnh ngộ được Thượng Thanh Kiếm Liên, dùng kiếm khí hóa thân vô số.
Vương Nhất Hành cầm kiếm xoay nhẹ, khi thì tư thái ưu nhã uyển chuyển như nữ tử, khi thì kiếm chiêu bình phàm non nớt như đứa trẻ, lúc lại phóng đãng, lúc lại như mưa gió ập đến, lại có lúc trầm ổn như tông sư trấn sơn.
Kiếm chiêu biến ảo, kiếm khí tung hoành, Vương Nhất Hành qua lại trong sân như du long, cực kỳ uy phong.
Ngay cả Tống Yến Hồi cũng nhìn tới ngây ngốc. Khi đó trong Danh Kiếm sơn trang, Vương Nhất Hành dùng kiếm áp đảo quần hùng, mình đã không kìm được muốn tới khiêu chiến, khổ nỗi bị trưởng lão ngăn cản. Nhưng tới giờ hắn mới hiểu vì sao trưởng lão lại ngăn cản hắn!
Tu vi kiếm đạo của hai người, đúng là chênh lệch một vài cảnh giới.
Nhưng Tiêu Nhược Phong vẫn trấn định tự nhiên, kiếm chiêu của hắn ngoài chữ nhanh ra, có vẻ không có gì đặc biệt, mấy bộ kiếm pháp nổi danh của Lý tiên sinh cũng không thấy hắn thi triển.
“Kiếm mà Lý tiên sinh ở học đường truyền lại, cũng chỉ có vậy thôi sao?” Vương Nhất Hành cười một tràng dài nói, thân hình lóe lên, dáng vẻ như tiên nhân say rượu.
“Chỉ thế thôi à!” Vương Nhất Hành vung tay thi triển một chiêu kiếm, ép Tiêu Nhược Phong thối lui. Tiêu Nhược Phong lại có vẻ không hề kinh ngạc, vẫn chỉ cười nhạt.
“Có vậy thôi à!” Vẻ mặt Vương Nhất Hành nghiêm lại, trợn mắt nhìn, xuất kiếm chém xuống!
‘Keng’ một tiếng, lần này Tiêu Nhược Phong không lùi lại mà vung kiếm ngăn cản Vương Nhất Hành. Vương Nhất Hành gầm lên một tiếng, kiếm khí bộc phát.
Tiêu Nhược Phong cười nói: “Ta không bằng vị đạo huynh này, có thể học kiếm pháp của chưởng giáo Lữ Tố Chân tới mức nhuần nhuyễn. Ta không học được kiếm pháp của sư phụ, người có một thức tên là Thiên Hạ Đệ Nhị!”
Lý tiên sinh xuất kiếm, tự xưng thiên hạ đệ nhị, ai dám xưng là thiên hạ đệ nhất?
“Ta không bằng sư phụ, không thể thi triển Thiên Hạ Đệ Nhị, chỉ có một chiêu của bản thân, Thiên Hạ Đệ Tam.” Bước chân của Tiêu Nhược Phong khẽ hạ xuống, sau đó lại vung kiếm lên.
Người trong sân đều thấy chấn động trong lòng.
Câu nói này của Tiêu Nhược Phong có vẻ rất khiêm tốn, nhưng thế nhân có ai không biết, sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp còn khó hơn học được một chiêu kiếm pháp nhiều. Huống chi chiêu thức mà hắn sáng tạo tên là Thiên Hạ Đệ Tam, rất dễ lỹ giải ý nghĩa là...
Dưới Lý tiên sinh của học đường, trên kiếm thuật, đó là ta.
Nói rất khiêm tốn, nhưng ý tứ lại rất ngông cuồng, ngông cuồng tới mức kẻ cũng dùng kiếm là Vương Nhất Hành cực kỳ phẫn nộ!
Hắn cầm kiếm vung mạnh, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào nhưng kiếm khí lại hùng hậu như dùng trọng kiếm.
Hạo Khuyết kiếm của Tiêu Nhược Phong bỗng trở nên rất chậm, cứ như lúc trước chỉ là làm nền, chiêu kiếm chậm chạp này mới là sát chiêu thật sự. Kiếm khí hùng hậu bị hắn chậm rãi đưa tới, dày nặng như Thái Sơn, ép thẳng xuống!
“Đây là Thiên Hạ Đệ Tam của ngươi? Là định ép mọi người không dám ngẩng đầu lên?” Vương Nhất Hành gầm lên.
Tiêu Nhược Phong không còn vẻ thong dong lúc trước, giờ phút này trên trán cũng nổi gân xanh: “Ngươi cứ như ăn mày, có giống vị thần tiên nào không?”
“Trấn Thiên Chân Võ, phúc thần trường sinh. Hôm nay ta hóa thành Chân Võ, giơ kiếm nâng núi!” Vương Nhất Hành xuất kiếm đón lấy kiếm khí như núi của Tiêu Nhược Phong.
Hai kiếm giao nhau, kiếm khí lập tức bộc phát, trong sân cát bay đá chạy, nhưng Tống Yến Hồi vẫn xem không chớp mắt, như bỏ lỡ một phân một tấc nào. Ông lão và Bách Lý Lạc Trần vẫn khoanh tay đứng nhìn, cứ như mọi chuyện không liên quan gì tới mình. Mụi mù tan đi, chỉ còn lại Vương Nhất Hành hai tay trống trơn, thanh kiếm pđã cắm dưới gốc cây. Tiêu Nhược Phong cúi đầu cười nhẹ.
“Đa tạ.”
Vương Nhất Hành thở dài: “Biết thế lúc luyện kiếm không lén lút lười biếng, sư phụ luôn nói trên trời còn có trời, trên kiếm còn có kiếm, hôm nay coi như đã được thấy. Chúng ta đã dùng hết toàn lực, ta thua nửa chiêu.’
Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Chỉ là may mắn thôi.”
Vương Nhất Hành đột nhiên rút từ bên hông ra thanh Hỏa Long kiếm vừa xin được từ Danh Kiếm sơn trang, cười lớn nói: “Nhưng ngươi cũng chỉ thắng nửa chiêu thôi! Thằng nhóc Vô Song thành kia!”
Tống Yến Hồi sửng sốt: “Sao thế?’
“Chúng ta cùng lên! Ta chỉ thua nửa chiêu, ngươi có vô dụng đến đâu đi nữa, chẳng lẽ lại không thắng được nửa chiêu này?” Vương Nhất Hành trả lời.
Lần này không chỉ Tống Yến Hồi ngây ngốc, ngay cả Tiêu Nhược Phong cũng ngạc nhiên.
“Chẳng phải xưa nay mọi người luôn nói chưởng giáo núi Thanh Thành Lữ Tố Chân là người rất có tiên khí, hành xử lẫm liệt chính trực, như thần tiên tái thế à?” Tiêu Nhược Phong chậm rãi nói.
Vương Nhất Hành gật đầu: “Nhưng ta không phải!”
Tống Yến Hồi lại do dự: “Hai người chúng ta cùng đánh một mình hắn?”
“Không phải cùng đánh một mình hắn, mà là cùng nhau bảo vệ lão Kiếm Tiên!” Vương Nhất Hành nhắc nhở.
Tống Yến Hồi phản ứng lại, lập tức bước lên trước vài bước: “Được!”
Ông lão ngưng đàn, ngẩng đầu: “Tiểu đạo sĩ nhà ngươi thú vị đấy.”
“Sư phụ thích thể diện, muốn làm thần tiên tái thế gì đó, cho nên mân mê cả nửa ngày mới là người đứng đầu Đường môn. Nếu ta là ông ấy, giờ đã tới Thiên Khải làm quốc sư lâu rồi!” Vương Nhất Hành hừ một tiếng.
Tiêu Nhược Phong lại đột nhiên quay đầu, nhìn ra phía ngoài khoảng sân, vội vàng cúi người quát khẽ: “Sát khí!”
Phía ngoài tường, Bách Lý Thành Phong từ trên ngựa nhảy lên, đặt tay lên chuôi kiếm, hét lớn: “Ai!”
Trường kiếm đã rời vỏ.
Hai người tới trước mặt hắn, một người tóc trắng cầm kiếm, một người áo tím vung quạt.
Kiếm khí rời vỏ bắn ra, hai người sợ kiếm khí sắc bén này, lao nhao né tránh, quần áo trên người bị kiếm khí cuốn tới rách nát.
Thắng bại lập tức phân định!
Sau đó hai người này chỉ là hư chiêu.
Một nam nhân cao gầy đột nhiên xuất hiện, vung ống tay áo, khiến trường kiếm rơi xuống.
“Thiên Cân Trụy!” Bách Lý Thành Phong nhận ra võ công này.
“Kiến thức uyên bác đấy!” Lại một người béo lùn mặc áo đồng tiền từ phía sau nam nhân cao gầy lướt ra, xuất chưởng đánh lên lồng ngực Bách Lý Thành Phong, hất văng Bách Lý Thành Phong ra ngoài. Bách Lý Thành Phong va vào bức tường của khoảng sân, phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng là kiếm của Bách Lý Thành Phong rất nhanh, nhưng bọn họ đến còn nhanh hơn!
Phá Phong Quân đứng hai bên lập tức rút trường đao, lao tới nghênh địch.
Nam tử cao gầy và nam tử mặc áo đồng tiền xoay người một cái, đánh bay tất cả binh sĩ bao vây bọn họ.
“Hai người các ngươi đoạn hậu.” Nam tử cao gầy và nam tử mặc áo đồng tiền lướt qua Bách Lý Thành Phong, bước vào trong sân.
Ông lão đột nhiên giơ tay gẩy lên dây đàn, phát ra tiếng chói tai, giọng nói đầy bất mãn: “Ai?”
Nam tử cao gầy dứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị: “Vô Pháp.”
Nam tử áo đồng tiền sửa sang vạt áo, mỉm cười hiền lành: “Vô Thiên!”
Con ngươi của Tiêu Nhược Phong co lại: “Có vẻ là khách không muốn tiếp, chắc các ngươi là Thiên Ngoại chi thiên mà Lôi Mộng Sát từng nhắc tới?”