Sau khi Vô Pháp Vô Thiên hạ xuống trong sân, Bạch Phát Tiên và Tống Yến Hồi cũng theo phía sau.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười: “Một tên tóc trắng, một kẻ áo tím, giống hệt như trong thư.”
Vô Pháp cao gầy nhìn Tiêu Nhược Phong: “Ngươi là con trai của Tiêu Trọng Cảnh?”
Tiêu Trọng Cảnh, tên húy của đương kim thiên tử, ai dám gọi thẳng?
“Ngươi rất to gan.” Trường kiếm trong tay Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng vẽ thành một đóa hoa kiếm.” Vô Pháp Vô Thiên, rất hợp với cái tên này.”
Vô Thiên mặc áo hình đồng tiền nở nụ cười như phú ông: “Thằng nhóc, trước mặt ông đây còn giả bộ làm cao thủ cái nỗi gì. Chút kỹ xảo màu mè trong tay ngươi còn chưa đủ cho ông đây nhìn, gọi sư phụ ngươi tới đây còn tạm được.”
“Chưa đánh thử, làm sao biết có phải màu mè không.” Tiêu Nhược Phong khẽ mỉm cười.
“Vương đạo trưởng, bây giờ thì sao?” Tống Yến Hồi nhỏ giọng nói.
Vương Nhất Hành chỉ Hỏa Long kiếm về phía Vô Pháp Vô Thiên: “Đánh bọn chúng.”
“Vì sao? Chẳng phải vừa rồi còn định thu đối phó với Tiêu Nhược Phong à?” Tống Yến Hồi cả kinh nói.
“Vì trên mặt đám người này viết rõ bốn chữ, ta là người xấu.” Vương Nhất Hành và Tiêu Nhược Phong nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu.
Hai người tuy trông điềm nhiên như không, nhưng bọn họ đã phát hiện ra hai người tên Vô Pháp Vô Thiên này... có lẽ thật sự vô pháp vô thiên.
Bọn họ nói gọi Lý tiên sinh ở học đường tới còn tạm, có lẽ không phải lời nói ngông cuồng.
Bách Lý Lạc Trần vẫn đứng trong góc đột nhiên mở miệng: “Làm sao các ngươi vào được?”
“Đương nhiên là đánh ngã đám người bên ngoài rồi đi vào.” Vô Thiên nhìn hắn một cái: “Có vấn đề gì sao?”
Bách Lý Lạc Trần vung ống tay áo, một mũi lệnh tiễn bay lên không trung, lập tức nổ vang.
“Phá Phong Lệnh? Ngươi chính là Trấn Tây hầu gia?” Ánh mắt Vô Thiên lóe lên vẻ hung ác.
“Không có thời gian, Phá Phong Quân ngoài thành sẽ lập tức tiến vào, bây giờ chúng ta phải dẫn hắn đi ngang.” Vô Pháp nhìn ông lão trong sân.
Chủ nhân chân chính của gian nhà này.
Đã lâu rồi ông không nói gì.
Ông lão thản nhiên mỉm cười: “Trước đây ta luôn thấy nghi hoặc, nếu các ngươi đã biết ta là Tây Sở Kiếm Tiên.”
“Như vậy!”
“Dựa vào đâu mà cho rằng bản thân có thể dẫn ta đi!”
Ông lão gầm lên một tiếng, trong sân lá rụng lả tả.
“Năm xưa ngươi một mình một kiếm nghênh đón cả vạn Phá Phong Quân, thế nhân đều cho rằng ngươi đã chết. Trong tình hình đó, cho dù có sống sót cũng phải chịu thương tích cực kỳ nghiêm trọng, nếu ngươi vẫn có kiếm pháp thông thiên như năm xưa, vậy vì sao mấy năm nay ngươi không ra tay báo thù? Cho nên tuy ngươi vẫn còn sống, nhưng... công lực đã không còn là Tây Sở Kiếm Tiên năm xưa nữa rồi.” Vô Pháp lạnh lùng nhìn ông lão.
Ông lão không tỏ ý kiến, chỉ lắc đầu: “Một khi đã vậy, vì sao lại tới tìm kẻ tàn phế như ta?”
“Tây Sở chỉ là nước nhỏ, nhưng lại ngăn cản được tam quân của Bắc Ly đang như mặt trời ban trưa suốt bốn năm ròng, đương nhiên không chỉ dựa vào một vị Kiếm Tiên. Chúng ta muốn nhận được thứ thật sự cường đại của tiên sinh.” Vô Thiên vẫn nở nụ cười hiền lành.
“Vô Thiên, ngươi nói quá nhiều rồi, giải quyết đám chướng mắt này đã!” Vô Pháp đột nhiên bộc phát, nhắm ngay Tống Yến Hồi, xuất chưởng đánh tới.
Tống Yến Hồi phản ứng cũng cực nhanh, lập tức rút kiếm nghênh đón, nhưng chưởng lực của đối phương quá hùng hồn, trực tiếp phá tan kiếm khí của Tống Yến Hồi. Vương Nhất Hành xuất kiếm định cứu, nhưng lại đối đầu với một gương mặt cười tủm tỉm.
“Đối thủ của ngươi là ta.” Vô Thiên xuất chưởng đánh ra.
Lúc này Tiêu Nhược Phong cũng xuất kiếm, nhưng một thanh trường kiếm trắng trẻo như ngọc đã xuất hiện trước mặt hắn, tiếp đó là một cây quạt xếp bay tới.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu liên thủ xuất chiêu, ngay cả Tiêu Nhược Phong cũng không cách nào thoát khốn ngay lập tức.
Tống Yến Hồi bị chưởng này đánh bay, va vào tường sân, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hỏa Long kiếm của Vương Nhất Hành chém thẳng xuống, bị Vô Thiên giơ tay bắt lấy. Vô Pháp xoay người, lại xuất chưởng đánh bay Vương Nhất Hành.
Chỉ trong chớp mắt, cao thấp đã phân.
Tiêu Nhược Phong thấy thế vung trường kiếm, thối lui lại hơn ba trượng, hắn quay đầu hỏi Vương Nhất Hành: “Sao rồi?”
Vương Nhất Hành cười khổ phun ra một ngụm máu: “May mắn lắm mới không chết. Hai người kia, không đánh nổi.”
Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Rốt cuộc bọn họ là ai?”
Vô Pháp và Vô Thiên đột nhiên xoay người nhìn về phía Bách Lý Lạc Trần.
“Nếu tiện tay giết chết Trấn Tây hầu gia, đó mới là vụ buôn bán có lời!”
Vô Thiên lập tức lao tới.
Nhưng bị một kiếm đánh ngược lại.
Thanh kiếm này xuất hiện từ đâu không biết, nhưng lại mang theo kiếm khí vô thượng, ép cho Vô Thiên phải xoay người thối lui lại chỗ cũ
Thanh kiếm này cũng về tay chủ nhân, Vô Pháp và Vô Thiên quay lại nhìn chủ của nó.
Ông lão nắm lấy kiếm, mái tóc bạc bay phất phơ, cứ như tiên nhân hàng thế. Ông búng thanh kiếm trong tay: “Đúng là lâu rồi không xuất kiếm.”
Vô Pháp bước lên trước một bước: “Cuối cùng cũng được gặp, đây là kiếm của Tây Sở Kiếm Tiên, Vấn Đạo?”
Vô Thiên lắc đầu: “Nghe nói là cổ kiếm đồng thau, dày nặng, cổ xưa. Nhưng thanh kiếm này là kiếm sắt, hơn nữa còn nhẹ nhàng phóng khoáng.”
“Thanh kiếm này không phải Vấn Đạo.”
“Nó tên là Bất Hoán.”
“Mấy chục năm nay, ta luôn dùng nó!”
Vô Pháp và Vô Thiên nhìn nhau, kinh hãi nói: “Ngươi... không phải!”
“Đúng vậy, ta không phải là Kiếm Tiên!” Ông lão cao giọng cười dài: “Kiếm Tiên đã bị chôn trong chiến trường đó rồi!”
“Nhưng ngươi là...” Vô Thiên ngây ngốc nói.
Ông lão rút kiếm lao tới: “Phải! Ta là!”
Bên ngoài khoảng sân, rốt cuộc Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân cũng chạy tới con đường này. Ôn Hồ Tửu tung người nhảy tới bên cạnh Bách Lý Thành Phong đã trọng thương: “Sao lại thế này? Ta thấy Phá Phong Lệnh!”
Bách Lý Thành Phong đang đả tọa điều tức: “Đột nhiên có bốn người kỳ quái đến, trong đó có ít nhất hai người là cao thủ Thiên Cảnh. Bốn người bọn họ chỉ đánh một đòn đã khiến ta bị thương. Bây giờ ta cũng không biết tình hình bên trong ra sao, nhưng phụ thân dùng Phá Phong Lệnh chứng tỏ chuyện bên trong cũng không ổn. Ngươi mau vào giúp ông ấy đi!” Bách Lý Thành Phong mở mắt, lại thấy Bách Lý Đông Quân đi theo phía sau, bèn cả giận nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Ta tới cứu sư phụ ta.”
“Ngươi có biết sư phụ ngươi là ai không?” Bách Lý Thành Phong quát.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Khi ta biết người, người đã là sư phụ ta. Còn trước đó người là ai, chuyện đó không quan trọng. Đối với ta, người chỉ là sư phụ ta, chỉ thế mà thôi.”
Ôn Hồ Tửu kéo Bách Lý Đông Quân tới, nói với Bách Lý Thành Phong: “Không còn thời gian nói chuyện nữa! Chuyện bây giờ không phải ở chỗ Tây Sở Kiếm Tiên mà là rốt cuộc những kẻ vừa tới là ai!”
Bách Lý Thành Phong do dự một lát, cuối cùng gật đầu: “Còn phải nhờ Ôn huynh bảo vệ bọn họ.”
Ôn Hồ Tửu mỉm cười, giơ tay kéo Bách Lý Đông Quân, nhảy vào trong sân.
“Ôn gia Ôn Hồ Tửu, ngại quá, tới muộn mất rồi.”
“Càn Đông Thành tiểu bá vương Bách Lý Đông Quân, có ta ở đây, ai dám động tới sư phụ ta!”