“Ôn Hồ Tửu?”
“Ôn Hồ Tửu đứng bậc thứ tư trên Quan Tuyệt Bảng?”
Sắc mặt Vô Pháp và Vô Thiên hơi đổi, đây đúng là cao thủ đáng để bọn họ chú ý.
Còn Càn Đông Thành tiểu bá vương...
Gương mặt Bách Lý Đông Quân run rẩy: “Hình như các ngươi không nghe thấy ta nói gì?”
Gương mặt lạnh lùng của Vô Pháp nở nụ cười hiếm thấy: “Càn Đông Thành tiểu bá vương, danh hiệu này khó mà khiến chúng ta để ý. Nhưng mấy chữ Bách Lý Đông Quân thì chúng ta thường hay nghe thấy.”
Bách Lý Đông Quân lùi lại bên cạnh ông lão: “Vì Danh Kiếm sơn trang?”
“Không, từ lúc ngươi còn rất nhỏ, chúng ta đã nghe thấy tên của ngươi.” Vô Pháp đi lên phía trước một bước: “Lần này chúng ta muốn mang đi rất nhiều thứ từ Càn Đông Thành, bây giờ vừa vặn bọn họ đều tới trước mặt chúng ta.”
Bách Lý Đông Quân lùi lại bên cạnh ông lão: “Sư phụ, con tới muộn rồi.”
Ông lão cười nói: “Chẳng phải đã bảo tháng này đừng có về à?”
Bách Lý Đông Quân nửa quỳ xuống đất, nước mắt tràn mi: “Là đồ nhi có lỗi với người, làm bại lộ thân phận người!”
“Không trách con được, kiếm thuật trong thân thể con là ta gieo vào, năm xưa con không muốn học võ, nhưng tài hoa như vậy, ta cũng thấy tiếc nuối, lại mong bộ kiếm thuật này được truyền lại.” Ông lão xoa đầu Bách Lý Đông Quân, lời nói dịu dàng.
“Tây Sở Kiếm Tiên là người dịu dàng như vậy à?” Ôn Hồ Tửu nhỏ giọng nghi hoặc.
Ông lão ngẩng đầu, kiếm trong tay vẽ thành một đóa kiếm hoa: “Ôn gia Ôn Hồ Tửu? Ngươi tới muộn rồi, vừa rồi ta đã nói cho họ, ta không phải Kiếm Tiên.”
“vậy ngươi là ai?” Ôn Hồ Tửu hỏi.
“Tây Sở song tuyệt, Kiếm Tiên Nho Đạo, Cổ Mạc Cổ Trần. Ta là Cổ Trần.” Ông lão ngẩng đầu nhìn lên trời, buồn bã nói: “Thế nhân đều cho rằng trong lần quyết chiến đó hai người chúng ta đều đã chết, nhưng thật ra ta vẫn còn sống.”
“Ngươi là Nho Tiên - Cổ Trần!” Ôn Hồ Tửu kinh ngạc.
“Nếu sư phụ không phải Tây Sở Kiếm Tiên, vậy chẳng phải bọn họ không cần làm khó dễ sư phụ nữa à?” Bách Lý Đông Quân vui mừng.
“Không! Nếu là Nho Tiên Cổ Trần, e là hôm nay... chắc chắn không lành rồi.” Tay phải Vương Nhất Hành che miệng vết thương, khó nhọc nói.
Tiêu Nhược Phong khẽ cúi đầu, sắc mặt càng nghiêm nghị, liếc mắt nhìn Bách Lý Lạc Trần: “Người trải qua trận chiến đó đều biết, Nho Tiên Cổ Trần còn đáng sợ hơn Kiếm Tiên Cổ Mạc nhiều.”
“Bọn họ muốn tìm Tây Sở Kiếm Tiên, tức là đang nghĩ Cổ Mặc là bằng hữu sinh tử của Cổ Trần, nếu thuật pháp của Cổ Trần được truyền lại, chắc chắn sẽ để cho Cổ Mạc.” Vương Nhất Hành trầm giọng nói.
Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu: “Rốt cuộc các ngươi đang nói gì? Nho Tiên cái gì? Thuật pháp gì?”
“Nho Tiên không biết võ công, hắn và Kiếm Tiên Cổ Mạc vốn là sư huynh đệ, đi theo một vị đại sư ảo thuật trên giang hồ học tập ảo thuật. Sau đó hai người một đi đọc sách học y thuật trận pháp, một thì theo học võ công luyện kiếm, cuối cùng đều có thành tựu. Cổ Trần thành Nho Tiên, Cổ Mạc thành Kiếm Tiên. Nhưng Kiếm Tiên chỉ là sức của một người, nếu quyết tâm đối phó, không phải Bắc Ly không có cao thủ kiếm đạo. Nhưng Nho Tiên Cổ Trần... thuật dược nhân! Lại có thể khiến binh sĩ bình thường cũng có thể lấy một địch trăm. Trận chiến tranh thảo phạt Tây Sở là một mình Nho Tiên kéo dài thời gian Tây Sở bị hủy diệt!” Tiêu Nhược Phong đi tới phía trước, khẽ cúi người: “Vì Bắc Ly, ta phải giết ngươi ở đây.”
Cổ Trần cao giọng cười dài: “Là ta kéo dài thời gian Tây Sở bị hủy diệt? Chẳng qua là đi ngược ý trời, chôn vùi rất nhiều sinh mệnh vô tội. Yên tâm đi, thuật dược nhân sẽ không tái hiện trên chiến trường. Ôn gia Ôn Hồ Tửu, ngươi tới đây cũng là vì thuật dược nhân này?’
Ôn Hồ Tửu khẽ nghiêng đầu, không tỏ ý kiến.
“Ngươi đã tới chậm, lão cốc chủ Dược Vương Cốc đã đến đây mấy năm trước. Dược Vương Cốc là thầy thuốc, các ngươi là người dùng độc. Trong tay bọn họ, ta tin thuật dược nhân sẽ không bao giờ bị dùng trên chiến trường nữa. Xin lỗi, bất luận là kiếm pháp của Cố Mặc hay là thuật dược nhân của ta, đều chỉ có một truyền thừa.” Cổ Trần liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.
Ôn Hồ Tửu thở dài: “Chuyện tốt như vậy mà bị Tân Bách Thảo lấy mất. Nhưng tiên sinh không cần coi thường người khác, ta tới không chỉ vì thuật dược nhân mà còn vì đứa cháu trai này, hắn muốn bảo vệ sư phụ mình.”
“Nhiều năm qua, ta luôn náu mình trong Càn Đông Thành, chưa bao giờ muốn tiếp xúc với thế gian. Mãi tới khi tình cờ gặp được Đông Quân, ta nghĩ mình già rồi, dù sao vẫn muốn có người trò chuyện với mình, sau đó học một chút bản lĩnh của mình, đi những con đường mà mình chưa từng đi, gặp những người mà mình chưa từng gặp. Đông Quân, thay sư phụ tới Thiên Khải Thành một chuyến, ủ một vò Đào Hoa Nguyệt Lạc, đặt ở nơi cao nhất của Thiên Khải Thành.” Cổ Trần giơ kiếm trong tay lên.
Bách Lý Đông Quân như dự cảm được điều gì từ lời nói của Cổ Trần, y hét lớn: “Sư phụ, con dẫn người đi! Người tự đi đi!”
Cổ Trần cười lớn: “Đáng ra ta phải chết trên chiến trường năm xưa. Nhiều năm qua ta vẫn chùn chân bó gối trong khoảng sân này, chẳng qua là muốn sám hối tội nghiệt mà mình đã gây ra năm đó. Sư phụ không được con cho phép, bỏ thêm thuốc vào rượu của con, dược tu nhiều năm như vậy, con đã không phải người thường, cũng phải nói với con một lời xin lỗi.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu, không biết nên trả lời ra sao.
“Đã là rồng thì sớm muộn gì cũng bay lên trời!”
“Là anh hùng, thì hào quang khó mà ẩn giấu!”
Cổ Trần nhìn về phía Bách Lý Lạc Trần, phẫn nộ quát.
Vô Pháp cảm thụ được khí tức càng lúc càng mạnh trên người Cổ Trần, nói với vẻ bất an: “Chẳng phải nói Nho Tiên Cổ Trần không biết võ công à? Thế này là sao?’
“Khi còn trẻ ta đã đọc một quyển sách, tên là ‘Tửu Kinh’. Trong đó dạy ta ủ một loại rượu, có thể không ngừng tăng cường công lực. Ta uống vài chục năm, hẳn cũng là cao thủ. Ta đã học kiếm từ Cổ Mặc, kiếm của Kiếm Tiên, chắc chắn các ngươi sẽ được thấy!” Cổ Trần liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.
“Ta dạy con Vấn Đạo Vu Thiên, nhưng chắc ngươi cũng nghe nói, một thức khác mới thật là lợi hại, nó tên Đại Đạo Triêu Thiên. Ta sẽ thi triển cho con xem. Nhưng đây là đại đạo của ta, đại đạo thật sự của con, con phải tự đi. Đợi có ngày con tự đi được đại đạo của mình, chắc chắn con sẽ được như lời con nói.”
“Dương danh thiên hạ!”
Cổ Trần giơ kiếm múa lên quá đỉnh đầu, gió cát lập tức lượn theo.
Tiêu Nhược Phong, Vương Nhất Hành, Ôn Hồ Tửu, Bách Lý Lạc Trần chỉ thấy gió cát khắp nơi, cuối cùng không thấy rõ bóng dáng Cổ Trần và Bách Lý Đông Quân.
Trong gió cát chỉ có Cổ Trần và Bách Lý Đông Quân đứng đối diện với bốn người Vô Pháp.
Cổ Trần nhắm hai mắt lại, giơ kiếm lên vung nhẹ: “Cổ Mạc, ngươi ở dưới suối vàng thấy chiêu kiếm Kiếm Tiên của ta, đừng có chê cười đấy nhé.”
Trong trí nhớ, trên tường thành, kiếm khách áo bào trắng dùng một kiếm đối đầu với vạn quân, múa điệu kiếm vũ tuyệt thế. Hiện tại, ông lão tóc trắng xóa, râu tóc lại dần thành đen, nếp nhăn trên mặt nhạt dần, cặp mắt thâm thúy như đầm lầy bỗng trở nên trong trẻo rực rỡ. Ông vung kiếm lên, phong thái đã là Nho Tiên khuấy động thiên hạ năm xưa.
“Đông Quân, xem kỹ, đây là đại đạo của ta.”
“Con phải đi lên, đại đạo của chính mình.”