Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63. Ngọc Thô Khó Giấu

Chương 63. Ngọc thô khó giấu

Bên ngoài Càn Đông Thành, một chiếc xe ngựa đang phóng như bay.

“Vô Pháp và Vô Thiên mà cũng bị thương?”

“Đúng vậy, theo lời Nho Tiên Cổ Trần, trong vòng năm năm bọn họ không thể khôi phục lại công lực hiện giờ.”

“Bốn người tứ tôn sứ vốn luôn tranh đấu, bây giờ hai người bị trọng thương, e là hai vị tôn sứ Vô Tướng và Vô Tác sẽ có biến. Tiểu thư, bây giờ chúng ta làm gì đây?’

“Trở lại ngoại vực, phải nhanh lên!”

“Còn Bách Lý Đông Quân?”

“Ta chờ hắn, dương danh thiên hạ!”

Xe ngựa phóng như điên, làm dấy lên bụi đất khắp nơi, cô gái vén tấm rèm che xe ngựa, nhìn Càn Đông Thành càng ngày càng xa, nhớ tới lời hứa của mình với thiếu niên kia.

Sáng sớm hôm sau, phủ Trấn Tây Hầu.

Trong sảnh chính, Bách Lý Lạc Trần  và Bách Lý Thành Phong im lặng ngồi đó, hai người chậm rãi uống từng hớp trà, uống từ bình minh tới giữa trưa, nước trà đã rót thêm ba chén, hai người vẫn không mở miệng nói một lời.

Mãi tới khi quản gia của hầu phủ từ bên ngoài đi vào, hạ giọng nói: “Hầu gia, sứ giả học đường đã chờ ở bên ngoài hai canh giờ rồi.”

Bách Lý Lạc Trần gật đầu, buông chén trà xuống, cuối cùng  Bách Lý Thành Phong không nhịn được: “Phụ thân, không được! Không thể để Đông Quân đi theo bọn họ được! Đó là Thiên Khải Thành, huống chi... đây là người của hoàng tộc họ Tiêu!”

“Sao ta lại không biết cơ chứ.” Bách Lý Lạc Trần thở dài, dù sao cũng là một ông lão, cho dù ngụy trang tốt đến đâu, khi nói ra câu này cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Ngoài sảnh chính, hai vị sứ giả học đường mặc áo trắng đội nón che, dẫn các hộ vệ đợi ở đó.

Lôi Mộng Sát đã mất hết kiên nhẫn, đứng một lát thấy mệt nên ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh: “Ngươi còn chờ gì nữa? Chờ hai tên cáo già này giấu Bách Lý Đông Quân đi hay sao? Cứ làm theo lời ta nói, trực tiếp đi vào bê người đi là được.”

“Ngươi to mồm nhỉ, không phải hôm qua mới bị đánh một trận à?” Tiêu Nhược Phong cười nói.

Lôi Mộng Sát gật đầu: “Võ công của kẻ đó quá lợi hại, làm sao ta biết trong phủ Trấn Tây Hầu còn một cao thủ như vậy. Ta còn tưởng mình đánh một quyền là khiến toàn bộ Càn Đông Thành chấn động cơ.”

“Ngươi đánh tan tành một cái sân của người ta, hầu gia không bắt chúng ta đền tiền đã là không tệ rồi, ngươi còn ngồi đó mà nói linh tinh. Cướp thì không cướp nổi rồi, chỉ có thể chờ, chờ Bách Lý Lạc Trần nghĩ thông chuyện này.” Tiêu Nhược Phong vẫn đứng rất cung kính.

“Vì sao ngươi nhất định phải kéo Bách Lý Đông Quân đi?” Lôi Mộng Sát hỏi.

Tiêu Nhược Phong trả lời: “Vì tiên sinh muốn nhận đệ tử cuối cùng trong cuộc đời này.”

Lôi Mộng Sát thở dài: “Nếu Bách Lý Lạc Trần vẫn nghĩ không thông thì sao?”

“Vậy thì chờ, chờ hắn nghĩ cẩn thận.” Tiêu Nhược Phong cười nói: “Thiên Khải Thành đúng là nơi nguy hiểm, nhưng chỉ có học đường có thể bảo vệ hắn. Sau này ra khỏi học đường, cũng chỉ có hắn mới có thể bảo vệ chính mình.”

“Hai vị sứ giả, hầu gia cho mời.” Quản gia đi vào một lúc lâu, rốt cuộc cũng ra khỏi sảnh chính.

“Đa tạ.” Tiêu Nhược Phong vỗ vai Lôi Mộng Sát: “Lát nữa đi vào, nói ít thôi.”

Hai người bước vào sảnh chính, Bách Lý Thành Phong sắc mặt tái xanh ngồi tại chỗ, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên. Bách Lý Lạc Trần phất tay: “Mời hai vị sứ giả ngồi.”

Tiêu Nhược Phong ngồi xuống, tháo nón che xuống hỏi: “Chẳng hay hầu gia đã suy xét rõ ràng chưa?”

Bách Lý Lạc Trần hỏi ngược lại: “Điện hạ thật sự muốn dẫn đứa cháu trai duy nhất của ta tới Thiên Khải à?”

Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Người ta muốn dẫn đi là môt viên ngọc thô mà học đường yêu cầu. Ngọc thô và tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu không có liên quan trực tiếp, là hai chuyện khác nhau, chẳng qua thân phận trùng điệp.”

“Đời ta thương yêu nhất là đứa cháu trai này. Vốn dĩ ta hy vọng nó có thể tránh xa phân tranh, làm một công tử nhà giàu vô âu vô lo trong Càn Đông Thành. Nhưng vì sao điện hạ cứ nhất quyết đẩy nó vào vực sâu?” Bách Lý Lạc Trần lại hỏi.

Tiêu Nhược Phong vẫn lắc đầu: “Ai cũng sẽ lớn lên, chỉ cần trưởng thành thì không thể vô âu vô lo được nữa. Hầu gia là người tới từ chiến trường, sao lại nói một câu trẻ con như vậy.”

Rốt cuộc Lôi Mộng Sát không nhịn được: “Chỉ có thằng ngốc mới lúc nào cũng vô âu vô lo.”

“Đã bảo ngươi đừng nói cơ mà.” Tiêu Nhược Phong hạ giọng mắng.

Bách Lý Thành Phong đột nhiên ném chén trà trong tay xuống đất: “To gan, ngươi nói cái gì!”

“Ta nói chỉ có thằng ngốc mới có thể vô âu vô lo! Hôm qua hắn đã thấy sư phụ của mình chết đi, trong quãng thời gian dài sau này, hắn sẽ phải đối mặt với sự áy náy của bản thân. Hơn nữa bây giờ hắn đã được truyền thụ Tây Sở Kiếm Ca, đã là mục tiêu của võ giả trong thiên hạ. Phủ Trấn Tây Hầu của ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng nếu có một ngày không bảo vệ được thì sao?” Lôi Mộng Sát hỏi.

Trường kiếm trong tay Bách Lý Thành Phong rời vỏ: “Nếu bàn về kiếm thuật, dẫu là cao thủ học đường thì ta cũng không sợ. Vợ ta kế thừa độc thuật của Ôn gia, dõi mắt khắp giang hồ, mấy ai là địch thủ? Muốn học võ thì học ở chỗ chúng ta là được, chỉ cần học được tám phần mười của chúng ta, ai có thể hại nó?”

Lôi Mộng Sát cao giọng cười dài: “Lý tiên sinh ở học đường thì sao?”

Bách Lý Thành Phong cắm kiếm lên sàn nhà: “Vậy ngươi bảo Lý tiên sinh đến nói với ta!”

Lôi Mộng Sát ngơ ngác: “Ngươi không nói lý!”

Bách Lý Thành Phong cả giận đáp” “Ta nói lý mà sinh được thằng con trai như vậy à?”

Tiêu Nhược Phong mỉm cười, kéo Lôi Mộng Sát lại: “Thế tử, thật ra Lôi sư huynh nói vậy cũng có chút đạo lý. Ta hiểu thế tử và thế tử phi đều là cao thủ, phủ Trấn Tây Hầu cũng cất giấu rất nhiều cao thủ đủ lên Võ Bảng. Nhưng học ở Càn Đông Thành thì hắn vẫn là tiểu công tử đứng trên vạn người, cho dù học tập có thành tựu cũng chỉ là một thanh kiếm hào nhoáng mà thôi, chưa trải qua sinh tử thì tay không cũng bẻ gãy được. Năm đó thế tử rời nhà học kiếm, chẳng lẽ trong phủ Trấn Tây Hầu không có cao thủ nào dạy được? Thiên Khải đúng là nơi nuốt người, đâu đâu cũng là hổ lang, nhưng cũng là nơi thích hợp nhất để các thiếu niên cất cánh bay lượn. Ta tin Bách Lý Đông Quân là ngọc thô khó giấu.”

Lôi Mộng Sát gật đầu: “Hắn chính là Bắc Ly cửu công tử là chúng ta lựa chọn - Tửu công tử, Thiên Khải hoan nghênh hắn!”

“Ngươi đừng có nói!” Tiêu Nhược Phong quay đầu lại mắng.

Bách Lý Thành Phong im lặng trong chốc lát, quay người đi: “Ta biết ngươi nói rất có lý, nhưng ta không đồng ý, cứ để phụ thân quyết định.”

Bách Lý Lạc Trần trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng hỏi Tiêu Nhược Phong: “Có thể bàn bạc thêm chút không?”

Tiêu Nhược Phong dở khóc dở cười: “Lão hầu gia, năm xưa trên chiến trường ngài giơ đao chặt đầu người, có bàn bạc với bọn họ không?”

Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Ài, dù sao cũng là đứa cháu mà mình thương yêu nhất. Ta từng tới Thiên Khải, không muốn cháu ta tới nơi như vậy. Nhưng ngươi nói đúng, ngọc thô khó giấu. Nho Tiên nói cũng đúng, là rồng thì cuối cùng vẫn bay lên không, là anh hùng thì hào quang không thể che khuất.”

Ánh mắt Tiêu Nhược Phong sáng lên: “Hầu gia thật thấu tình đạt lý!”

“Nhưng mà... thôi cứ hỏi bản thân nó đi.” Bách Lý Lạc Trần lại đổi giọng: “Quản gia, tới đây. Hỏi Đông Quân xem có đi không, nếu nó không đi, chúng ta cũng không thể ép nó được!”

“Cáo già.” Lôi Mộng Sát nhỏ giọng mắng.

Lão quản gia đang nói chuyện với một gia đinh vừa tới, nghe vậy vội vàng chạy vào sảnh chính: “Hầu gia, không ổn rồi! Vừa nãy tiểu công tử cướp ngựa, chạy ra ngoài phủ!”

“BÁCH LÝ LẠC TRẦN” Tiêu Nhược Phong cả giận, quay đầu lại nói.

 

Bình Luận (0)
Comment