Tính ngàn vạn đường, Tiêu Nhược Phong vẫn không tính được Bách Lý Lạc Trần lại để Bách Lý Đông Quân chạy ngay lúc này. Đường đường là quân hầu nhất phẩm của phủ Trấn Tây Hầu, sao lại làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Ngay cả Bách Lý Lạc Trần sắc mặt cũng rất tệ, ông cả giận nói: “Không phải ta cố tình bảo nó đi!”
Bách Lý Thành Phong vội vàng hỏi quản gia: “Bây giờ đi đến đâu rồi? Đã ra khỏi thành chưa?”
Quản gia lắc đầu lia lịa: “Đã phái người đuổi theo, hiện giờ công tử còn chưa rời thành, vẫn ở trong thành...”
“Ở trong thành làm cái gì?” Bách Lý Thành Phong nhíu mày nói.
Quản gia do dự một hồi rồi cúi đầu nói: “Công tử nói, ngài ấy muốn đạp tan Càn Đông Thành.”
Bách Lý Lạc Trần quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Phong một cái, sắc mặt Tiêu Nhược Phong nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cúi đầu nói: “Hầu gia, thất lễ.”
Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Đi xem đi.”
“Tiểu công tử!” Càn Đông Thành, trên đường Trường An, tiếng hô vang lên liên tục.
Rốt cuộc vị tiểu công tử từ nhỏ đã hay cưỡi ngựa từ đường này sang đường khác đã tái hiện ở Càn Đông Thành, đám tiểu thương lại thấy mong chờ, nhiệt tình hô hào với y: “Tiểu công tử, hôm nay đến đâu chơi?’
“Hôm nay không đến đâu, chỉ cưỡi ngựa!” Bách Lý Đông Quân đáp.
“Bánh táo đỏ vừa ra lò, tiểu công tử đón lấy.” Một tiểau thương ném một chiếc bánh táo đỏ nóng hổi ra.
Bách Lý Đông Quân giơ tay đón lấy, cắn muốn một cái: “Ngon!”
“Công tử định cưỡi ngựa đến lúc nào?” Có người hỏi.
“Cưỡi tới khi hoàng hôn mặt trời lặn, cưỡi tới khi trăng lên sao sáng, cưỡi tới khi con tuấn mã Liệt Phong này đạp khắp nơi trong Càn Đông Thành!” Tiểu công tử đột nhiên vung dây cương. “Đi!”
“Thủ lĩnh, không đuổi kịp!” Một đám võ sĩ giáp nhẹ cưỡi ngựa theo sau.
Trần phó tướng đã đầu đầy mồ hôi, nhưng không tức tối muốn hộc máu như ngày thường, hắn do dự một chút rồi gật đầu: “Đuổi, chậm rãi đuổi theo, ngàn vạn lần đừng đuổi kịp.”
Thuộc hạ không nhịn được cười: “Thủ lĩnh, ngài đuổi kịp được mấy lần.”
“Lúc khác thì ta mặc kệ, lúc này thì chắc chắn sẽ không đuổi kịp.” Trần phó tướng nhẹ nhàng vung dây cương: “Lần này để chúng ta theo sau ngựa của hắn, làm người hộ giá!”
Trên cổng lầu của Càn Đông Thành, nơi này có thể quan sát cảnh tượng toàn bộ Càn Đông Thành. Bách Lý Lạc Trần, Bách Lý Thành Phong và Tiêu Nhược Phong đang đứng ở đó, nhìn một con ngựa đỏ rực như lửa chạy xuyên qua Càn Đông Thành, như một ngọn lửa hừng hực không ngừng di chuyển.
“Đúng là một con ngựa hoang khó thuần phục.” Tiêu Nhược Phong cảm thán.
Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Vừa rồi ta nói có đi Thiên Khải hay không phải hỏi ý Đông Quân, nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra đã có đáp án.”
“Có người là như vậy đấy, tòng quân có thể làm tướng quân, chuyên tâm học hành có thể làm Trạng Nguyên, luyện võ có thể làm cao thủ tuyệt thế, chỉ xem hắn muốn làm gì, mà không cần hỏi hắn có thể làm cái gì.” Tiêu Nhược Phong cười nói: “Có đứa con ưu tú như vậy, thế tử và hầu gia cần gì lo lắng?”
Bách Lý Thành Phong thở dài: “Ta nên nghĩ ra từ trước mới phải, chúng ta nói nhiều như vậy cũng vô dụng, nó đã quyết định rồi thì làm gì cũng không thay đổi được.”
“Cửu hoàng tử điện hạ, ta chỉ có một thỉnh cầu.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
Tiêu Nhược Phong xoay người chắp tay thi lễ: “Mời hầu gia cứ nói.”
Bách Lý Lạc Trần hỏi: “Chuyến này ngài tới đây có hai mục đích, gặp vị Tây Sở Kiếm Tiên kia là vì triều đình, vậy dẫn Đông Quân đi, có phải chỉ vì học đường không?”
“Chỉ vì học đường, không vì gì khác.” Tiêu Nhược Phong không hề do dự, lập tức trả lời.
Bách Lý Lạc Trần gật đầu: “Lần này Đông Quân tới Thiên Khải, không được có bất cứ dính líu gì tới triều đình, cửu hoàng tử điện hạ có thể đáp ứng ta không?”
Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Ta dùng tính mạng đảm bảo!”
Trong Càn Đông Thành, phía sau ngọn lửa kia có một bóng đen nhanh chóng chạy theo.
Chước Mặc công tử, Lôi Mộng Sát.
“Không tệ không tệ, thật thống khoái, có phong phạm của ta và Cố Kiếm Môn năm xưa, đạp tan Thiên Khải Thành!” Lôi Mộng Sát tung người nhảy theo, nhưng lại bị một người tóm lại.
“Ai?” Lôi Mộng Sát xuất chưởng đánh ra, người nọ cũng đỡ bằng một chưởng. Hai chưởng va chạm, chưởng lực của người đối diện như có lực dính, trực tiếp kéo Lôi Mộng Sát tới. Hai người lùi lại bên mé, đâm vào trong một cửa hàng. Người nọ lập tức thu chưởng vung tay, cánh cửa nơi này lập tức khép lại. Lúc này Lôi Mộng Sát mới ngẩng đầu, thấy rõ bộ dạng của người trước mặt. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp quý phái, tuy không còn phong thái thời đỉnh cao, nhưng mang ý vị khó tả. Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Cô và Bách Lý Đông Quân khá giống nhau, cô là... tỷ tỷ của hắn?”
Người phụ nữ xinh đẹp kia cười nói: “Quả nhiên là đa ngôn công tử, miệng lưỡi dẻo quẹo, biết nói năng lắm. Khi còn nhỏ ngươi từng theo cha ngươi tới Ôn gia bái kiến, rõ ràng từng gặp ta rồi, đừng tưởng ta đã quên.”
Lôi Mộng Sát cười xấu hổ: “Thế tử phi... ừm, gọi là dì Ôn đi.”
“Lớn hơn ngươi mấy tuổi thôi, nhưng vẫn phải gọi một tiếng dì.” Ôn Lạc Ngọc đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng vung về phía Lôi Mộng Sát, một làn sương tỏa ra.
Lôi Mộng Sát sửng sốt, vội vàng thối lui về phía sau, nhưng trong mũi vẫn ngửi thấy mùi thương nhàn nhạt: “Dì Ôn! Dì làm gì thế?”
Ôn Lạc Ngọc chậm rãi bước lên trước; “Đây là độc mà ta tự mình sáng tạo, tên là Ôn Hương Noãn Ngọc. Năm năm sau, Đông Quân học xong trở về, nếu không có việc gì, ta sẽ giải độc cho ngươi. Nếu trong thời gian đó Đông Quân có gì bất trắc, yên tâm, trúng Ôn Hương Noãn Ngọc, sẽ chết trong một giấc mộng đẹp, không hề đau đớn!”
“Ngươi đừng có lừa người, độc của Ôn gia làm gì có cái nào không đau đớn!” Lôi Mộng Sát kêu rên.
Ngoài cửa Càn Đông Thành, Bách Lý Đông Quân đột nhiên kéo dây cương, dừng con tuấn mã Liệt Phong lại, y rút thanh Bất Nhiễm Trần, giơ lên cao, gầm lớn: “Thiên Khải!”
Trần phó tướng tháo mũ giáp, nước mắt tràn mi. Hắn và hơn mười võ sĩ phía sau cùng rút trường đao bên hông ra: “Chúc tiểu công tử thành tài trở về!”
Cánh tay giơ Bất Nhiễm Trần của Bách Lý Đông Quân bỗng bị một người bắt lấy. Y quay đầu lại, phát hiện Lôi Mộng Sát đã ngồi sau lưng ngựa từ lúc nào chẳng hay. Lôi Mộng Sát thúc lên bụng ngựa, quay đầu tuấn mã, chỉ về phía trước: “Thiên Khải ở đằng này!”
Sắc mặt Bách Lý Đông Quân hơi đỏ lên: “Ta đã bao giờ đến Thiên Khải đâu.”
“Đi!” Lôi Mộng Sát nắm lấy tay cầm kiếm của Bách Lý Đông Quân, giơ cao lên trời, quát to: “Thiên Khải!”
Hô tới nhiệt huyết sôi trào, hô tới mức đổ lệ, hô tới mức còn đong đầy ý tứ phản kháng vận mệnh hơn cả Bách Lý Đông Quân!
Lúc này Bách Lý Đông Quân còn không biết vì sao trong mắt Lôi Mộng Sát lại có lệ, y chỉ cảm thấy nhiệt huyết lại dâng lên, vì vậy quay sang đúng hướng Thiên Khải Thành, gào lên điên cuồng.
“Thiên Khải!”
Người của Càn Đông Thành vĩnh viễn không quên thời khắc này, vì từ ngày đó trở đi, tiểu công tử không phải chỉ là tiểu công tử của Càn Đông Thành bọn họ nữa, tiểu công tử đã bước ra khỏi tòa thành này, thật sự bắt đầu, trải nghiệm thiên hạ.