Thiên Khải Thành.
Tắc Hạ Học Cung.
Một loạt học sinh đang ngồi đó học tập, không ai trong bọn họ không phải nhân tài mà các châu phủ tìm trong trăm dặm mới được một người, trải qua muôn vàn cay đắng mới có thể tới Tắc Hạ Học Cung ở Thiên Khải Thành học tập. Giờ học hàng ngày họ luôn học tập nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ coi trọng như hôm nay.
Bởi vì người giảng bài hôm nay là Lý tiên sinh của học đường.
Bài học này, tên là Tĩnh.
“Thánh nhân chi tĩnh dã, phi viết tĩnh dã thiện, cố tĩnh dã; vạn vật vô túc dĩ nao tâm giả, cố tĩnh dã. Nếu muốn làm nên đại sự, phải tĩnh như Thái Sơn, mới có thể lay động thiên địa.”
Các đệ tử ngồi xếp bằng, nhắm mắt học tập, đây là đợt giảng bài một năm một lần của Lý tiên sinh ở ngoại viện. Trong học đường chia ra làm nội viện và ngoại viện, học tập ở ngoại viện là nghe giảng, nội viện mới có thể lạy các vị trưởng lão hoặc Lý tiên sinh làm thầy. Cho nên người ở ngoại viện một năm mới được thấy Lý tiên sinh một lần, đây là cơ hội cực kỳ hiếm có, bọn họ cũng mong chờ bài giảng này đã lâu. Cho nên ai nấy đều hết sức yên tĩnh, hết sức nghiêm túc.
Phía ngoài đại sảnh, có một người eo dắt sáo ngọc, gương mặt tuấn tú, chính là một trong Bắc Ly bát công tử, Nhã công tử Lạc Hiên. Một người khác toàn thân đen kịt, đội mũ trùm, chính là Sửu công tử Mặc Hiểu Hắc.
“Lần này tiên sinh dạy bài Tĩnh?” Lạc Hiên mỉm cười.
“Đúng vậy, mọi người đều nhắm mắt dưỡng thần, sau đó một ngày trôi qua, Lý tiên sinh của học đường không cần nhắc tay, không cần nói năng gì, để đám học sinh ngoại viện ngồi yên cả một ngày, còn cảm thấy mình học được rất nhiều, cảm nhận được rất nhiều. Kịch bản của tiên sinh luôn là như vậy.” Giọng nói của Mặc Hiểu Hắc lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Năm ngoái Lý tiên sinh dạy thuật truy tung, bản thân thì đi trốn, để học sinh cả viện chạy khắp nơi, đương nhiên tới cuối vẫn không tìm được người. Thật ra là người nấp ở cây liễu sau viện ngủ.” Lạc Hiên nhìn về phía âm thanh xa xăm mơ hồ kia: “Ngươi đoán lần này sư phụ có ngủ không?”
“Ai mà biết được, bất luận là có ngủ hay không, dù sao ta cũng biết chỉ cần ông lão này muốn là có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta. Chúng ta nên đi xa một chút, đừng để ông ấy có cớ trừng phạt chúng ta.” Mặc Hiểu Hắc xoay người đi ra ngoài.
Lạc Hiên cũng xoay người đi theo: “Đúng rồi, ta vừa nhận được tin, tên kia đã khởi hành rồi.”
“Hắn tìm được đệ tử mà sư phụ muốn rồi à?” Mặc Hiểu Hắc hỏi.
“Tìm được rồi, tên rất đặc biệt, bốn chữ.” Lạc Hiên cười nói.
Mặc Hiểu Hắc sửng sốt: “Không phải bốn chữ mà ta biết đấy chứ?”
“Đúng vậy, chính là bốn chữ mà ngươi biết - Bách Lý Đông Quân.” Lạc Hiên lấy sáo ngọc bên hông ra, đảo một vòng trên tay: “Có thể lừa cả tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu tới làm đệ tử học đường, xem ra bản lĩnh vị tiểu sư đệ của chúng ta càng lúc càng lớn.”
“Ồ? Hắn là tiểu sư đệ à? May mà ngươi nhắc, không thì ta còn tưởng hắn là đại sư huynh.” Mặc Hiểu Hắc dừng lại, đột nhiên quay đầu: “Nói lại thì, đại sư huynh của chúng ta... Mấy năm nay ta vẫn luôn nghi ngờ rốt cuộc có người này hay không?”
“Lý tiên sinh của học đường nói có, tức là có. Vị trí bát công tử lại để một chỗ vô danh, vậy vị đại sư huynh vô danh này chắc chắn không phải là Bách Hiểu Đường bịa ra để dỗ sư phụ rồi.” Lạc Hiên cười nói, vỗ vai Mặc Hiểu Hắc: “Nhưng nói thế cũng thấy tò mò, không biết sư phụ có hài lòng về đồ đệ mới tới không.”
“Sư phụ muốn nhận đệ tử cuối cùng, chắc chắn không thể giấu được tin tức này, nó sẽ nhanh chóng đồn khắp Thiên Khải. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Sư phụ sẽ không vì hắn là bằng hữu của chúng ta mà chọn hắn, còn phải có chút thực học. Chúng ta đều đã thấy Tây Sở Kiếm Ca của Bách Lý Đông Quân, tuy khiến người ta kinh ngạc... nhưng dù sao cũng không được đầy đủ. Hắn muốn thành sư đệ thật sự của chúng ta, còn phải đi một quãng đường rất dài.” Mặc Hiểu Hắc cảm thán.
“Hy vọng hắn có thể đi qua, dù sao ta cũng rất thích... rượu mà hắn ủ.” Lạc Hiên nhìn về phương xa, cười nói.
Thiên Khải Thành, Thanh Vương phủ.
“Lý tiên sinh ở học đường muốn thu nhận đệ tử cuối cùng?” Vương gia trẻ tuổi mặc áo xanh thổi chén trà nóng trước mặt: “Tin này có thật không?”
“Khởi bẩm Thanh Vương, là vị trưởng lão của học đường đưa tin đến, chắc không sai.” Người áo đen nửa quỳ dưới đất trả lời.
“Đệ tử cuối cùng...” Thanh Vương khẽ nhíu mày, uống một hớp trà: “Bảo người kia vào Thiên Khải, mau lên!”
Người áo đen do dự một chút: “Liệu có... sớm quá không?”
“Còn sớm gì nữa!” Thanh Vương buông chén trà xuống, trầm giọng nói: “Đây đã là cơ hội cuối cùng rồi.”
Thiên Khải Thành, trong một gian nhà nhỏ yên tĩnh.
Đứa trẻ tuấn tú đáng yêu cung kính nhận lấy giấy tờ từ tay một vị sứ giả ở ngoài cửa, tiếp đó chậm rãi xoay người đi vào trong gian nhà.
Lần này, vị công tử dung nhan tuyệt thế mà mọi người vẫn đồn đại không ngồi trong kiệu, mà ngồi trong gian nhà thủy tạ giữa sân, nhưng rèm châu rủ xuống, vẫn che khuất gương mặt hắn.
“Công tử, giấy tờ của học đường tới rồi.” Đứa bé nhỏ giọng nói: “Là bảo ngài đảm nhiệm giám khảo vòng đầu của học đường, còn cố ý nhấn mạnh, đây là thông báo, không phải bàn bạc.”
Liễu Nguyệt công tử cười khẽ một tiếng: “Sư phụ biết ta không thích nhất là xuất đầu lộ diện, nhưng lại ép ta phải làm giám khảo vòng đầu tiên, đúng là phiền toái.”
“Tiên sinh nói, chính vì ngài không muốn đi nhất, nên mới cho ngài đi, thế này gọi là người có thể thì không thể, người không thể thì có thể.” Đứa bé trả lời.
“Sư phụ rất khoái nói mấy lời ra vẻ có đạo lý này, đám người ở ngoại viện tin chứ ta còn tin được chắc? Chẳng qua là muốn thấy chúng ta khó xử, trong lòng âm thầm vui sướng thôi.” Liễu Nguyệt công tử khẽ thở dài: “Đúng rồi, bên phía vị điện hạ tôn quý kia có tin tức gì đưa về không?”
“Có, ngài ấy và Chước Mặc công tử đang dẫn Bách Lý Đông Quân về Thiên Khải. Bách Lý Đông Quân là người mà ngài ấy lựa chọn.” Đứa bé trả lời.
Liễu Nguyệt công tử sửng sốt, tiếp đó không nhịn được bật cười: “Thú vị, thú vị, ngươi nói Bách Lý Đông Quân vào Thiên Khải rồi liệu có thất vọng không? Các sư huynh tương lai của hắn lại là người quen cũ của hắn?”
“Cái này thì... chẳng phải còn có cửu hoàng tử là ngài ấy vừa mới quen à?” Đứa bé xấu hổ gãi đầu.
“Ha ha, không biết liệu hắn có nghĩ đến không, vị tiểu tiên sinh bên cạnh hắn chính là Phong Hoa công tử đã đưa quan tài cho hắn lúc trước?” Liễu Nguyệt công tử đi từ sau rèm châu ra, đứng ngược ánh mặt trời, vẫn không thể thấy được dung nhan. Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi, cùng nghĩ xem vòng đầu tiên này nên kiểm tra cái gì?”
Đứa bé cúi đầu đi theo, đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Đúng rồi, Lý tiên sinh chỉ nhận một người làm đệ tử, Thiên Khải Thành có biết bao người đang dõi mắt trông mong vị trí này. Vì sao các công tử lại nhận định người đó là Bách Lý Đông Quân?”
Liễu Nguyệt công tử không trả lời, chỉ gật đầu: “Đây đúng là câu hỏi rất hay.”
Đứa bé nhanh chân đi theo, trong lòng thầm nhủ: Nếu là câu hỏi rất hay thì ngài trả lời đi.