Một gốc cây hoa quế, mùi hoa quế khắp thôn.
Lúc này đã là cuối thu, ở nơi khác thì hoa quế đã tàn từ lâu, nhưng chỉ cần bước vào thôn xóm ở Nam Quyết này là vẫn như lúc mới nở.
Trên cây hoa quế có một thiếu niên tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ mỉm cười, thi thoảng lại chép miệng vài cái, như đang mơ một giấc mộng còn ngọt ngào hơn hương hoa quế.
“Diệp công tử!” Một đứa trẻ toàn thân dơ dáy chạy tới dưới gốc cây hoa quế, la lớn.
Thiếu niên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở choàng mắc, thân hình trượt một cái, như lăn từ tán cây xuống dưới. Nhưng tưởng tượng hắn nghiêng khẽ, không ngờ lại hạ xuống vững vàng trên mặt đất. Hắn giơ tay gõ đầu đứa trẻ: “Gọi cái gì mà gọi? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
“Người trong Đại Thành tới, nói muốn gặp ngài!” Đứa trẻ trả lời.
Thôn xóm chỗ họ chỉ là một cái thôn không đủ trăm người, nằm dưới sự quản lý của Trọng Thành Hưng Thành ở biên giới. Có rất nhiều người trong số họ cả đời chỉ thấy Hưng Thành là tòa thành lớn nhất, cho nên họ còn gọi là Đại Thành. Vị thiếu niên tuấn tú này không hợp với thôn xóm, đương nhiên không phải người trong thôn này. Mấy năm trước hắn vào trong thôn, người trong thôn còn tưởng có một tiểu thần tiên hạ phàm. Nhưng tiểu thần tiên này đến rồi không muốn đi, ở lại trong thôn liền hai năm. Trong hai năm này hắn cứ một ngày đóng cửa không ra ngoài, ở trong sân luyện kiếm; một ngày lại ra ngoài xem trong thôn có việc gì thì giúp một tay, một ngày thì tới trong rừng, chọn gốc cây thoải mái nhất ngủ một giấc thật say.
“Gặp thì gặp, bảo bọn họ chờ đã.” Thiếu niên ngáp một cái.
“Diệp Tiểu Phàm!” Đứa bé hét lớn tên của hắn: “Ngươi không còn nhỏ nữa rồi! Đừng có ăn không ngồi rồi như vậy! Người của Đại Thành tới tìm ngươi, chắc là nghe được chuyện hai năm nay, định chiêu mộ ngươi làm võ quan rồi! Trong thôn có nhiều cô gái thích ngươi như vậy, mấy ông lão của rất thích ngươi, nhưng ngươi cũng phải có công việc đứng đắn chứ!”
Nhìn đứa trẻ còn hôi sữa mà ra vẻ ông cụ non, Diệp Tiểu Phàm mỉm cười, xoa đầu nó: “Sao mà nói cứ như thể mẹ ta vậy? Một công việc đứng đắn quan trọng đến vậy sao?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi! Làm võ quan ở Đại Thành là có thể ăn mỳ trắng, đến lúc đó các ông lão trong thôn đều vui vẻ, dẫn các cô gái tới cầu hôn, ngươi có thể chọn người xinh đẹp nhất cưới về nhà!” Đứa bé hưng phấn nói.
Diệp Tiểu Phàm nhướn mày: “Ăn mỳ trắng, cưới cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, chuyện này quan trọng đến vậy à?”
Đứa bé gật đầu: “Đương nhiên là quan trọng rồi!”
“Được, thế thì tới gặp thôi.” Diệp Tiểu Phàm cười lớn một tiếng, đi lên trước.
“ Đúng rồi, Diệp Tiểu Phàm, ngươi cảm thấy trong thôn ai xinh đẹp nhất?”
‘Đương nhiên là dì Trần rồi. Thật sự đẫy đà...”
“Ta nói cô gái, dì Trần không phải cô gái, có chồng rồi!”
“À, mấy cô gái ấy thì không được, gầy quá.”
“Đợi sau này ăn mỳ trắng là béo lên mà?”
“Cũng có lý, vậy ngươi chọn một người giúp ta?”
“Tỷ tỷ của ta nhé? Tiên sinh trong thôn cũng nói tỷ tỷ của ta là hạt giống mỹ nhân đấy!”
“Ngươi biết hạt giống mỹ nhân là ý gì không?”
“Chẳng phải tức là tỷ tỷ của ta là mỹ nhân à?”
“Không phải, cái gọi là hạt giống mỹ nhân, tức là bây giờ còn chưa phải mỹ nhân.”
Đứa bé hơi chán nản, nó rất thích vị ca ca như thần tiên này, hơn nữa còn chứng kiến bản lĩnh của vị ca ca này. Lũ mã tặc Nam Quyết tới quấy rầy thôn xóm, một mình hắn đã bắt được mười mấy mã tặc. Trong lòng đứa trẻ, cậu thanh niên này chính là nhân vật lợi hại, nếu tới Đại Thành chắc chắn sẽ là tướng quân, cho nên mới nghĩ nếu tỷ tỷ được gả cho hắn thì tốt. Nhưng xem ý tứ của hắn hôm nay... có vẻ hắn không hài lòng về tỷ tỷ.
Trong sảnh tiếp khách của thôn, thôn trưởng vẻ mặt thấp thỏm chờ một bên. Đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy tổng binh đại nhân của Đại Thành đích thân tới trong thôn, huống chi vẻ mặt của vị tổng binh đại nhân này cũng rất thấp thỏm. Phía ghế trên còn có một ông lão mặc áo màu xám đang ngồi, khí độ bất phàm, chỉ ngồi đó không nói một lời mà bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Hơn nữa hắn ngồi, còn tổng binh đại nhân đứng.
“Đợi một lát, sắp đến rồi!” Tổng binh đại nhân mỉm cười trấn an ông lão kia, tiếp đó lại quay sang giận dữ mắng chỏ trưởng thôn: “Sao còn chưa tới!”
Trưởng thôn hai chân run rẩy: “Sắp rồi, cánh rừng đó cách đây không xa.”
“Giục cái gì mà giục.” Một giọng nói ngạo mạn vang lên, thiếu niên mặc áo trắng bước vào đại sảnh, liếc mắt nhìn tổng binh một cái.
Ông lão đứng dậy, khom người chắp tay thi lễ: “Diệp công tử.”
Diệp Tiểu Phàm nhìn hắn một cái: “Quả nhiên là ngươi.”
Tổng binh đại nhân vốn đã há miệng định giáo huấn thằng nhãi này một chút, không ngờ vị đại nhân vật Thiên Khải Thành này lại tôn kính cậu ta như vậy, sợ tới mức á khẩu không nói thành lời.
Ông lão xoay người nói: “Tất cả ra ngoài đi.”
Tổng binh và trưởng thôn vội vàng lui ra ngoài.
“Thanh Vương điện hạ yêu cầu ngươi vào Thiên Khải.” Ông lão trầm giọng nói.
Diệp Tiểu Phàm cười một tiếng: “Được, khi nào?”
Ông lão khẽ nhíu mày: “Ngày mai.’
“Tối nay trăng tròn, có thể lên đường, chuẩn bị cho ta một con tuấn mã tốt nhất.” Diệp Tiểu Phàm trả lời.
Ông lão sửng sốt: “Dù sao cũng ở đây hai năm, không cần từ biệt mọi người à?”
“Không cần, ta sẽ nhanh chóng dương danh thiên hạ, đến lúc đó tên tuổi ta truyền về nơi này, chính là lời từ biệt của ta đối với bọn họ.” Diệp Tiểu Phàm xoay người ra ngoài.
Hoàng hôn, mặt trời xuống núi.
Diệp Tiểu Phàm dắt một con ngựa trắng đứng trước cửa thôn, hắn không định từ biệt mọi người, nhưng đứa bé kia vẫn tới.
“Ta nghe trưởng thôn nói, tuy Đại Thành cách đây không xa, nhưng dù sao cũng không mấy khi ở đây, vẫn nên nói lời từ biệt.” Đứa bé bất mãn nói.
Diệp Tiểu Phàm xoa đầu nó: “Không phải ta tới Đại Thành.’
“Vậy thì đi đâu?” Đứa bé hỏi.
Diệp Tiểu Phàm chỉ về phía bắc: “Nơi đó, cách xa ngàn dặm, có một tòa thành, tên là Thiên Khải. Ta tới đó.”
Đứa bé cả kinh: “Đó chẳng phải đại đô thành của Bắc Ly chúng ta à? Xa, xa lắm, ta mới chỉ đọc được trên sách! Diệp Tiểu Phàm, ngươi tới đó làm gì?”
“Tới Thiên Khải, đương nhiên là để làm việc lớn.” Diệp Tiểu Phàm cười nói: “Sau này đừng gọi ta là Diệp Tiểu Phàm, tên này quá bình thường, gọi ta là Diệp Đỉnh Chi đi.”
Đứa bé ngây người nói: “Vì sao lại gọi thế?”
“Bởi vì, ta muốn leo lên đỉnh Thiên Khải!” Diệp Tiểu Phàm xoay người lên ngựa: “Nhớ kỹ kiếm pháp mà ta dạy ngươi, chăm chỉ luyện tập vài năm, sau này nữ nhân đẹp nhất thôn sẽ là của ngươi. Nhưng nếu thấy muốn làm chuyện lớn hơn nữa thì tới tìm ngươi!”
“Tới đâu tìm ngươi?” Đứa bé hỏi.
Diệp Đỉnh Chi thúc ngựa lên đường, giọng nói vang vọng theo làn gió: “Đến lúc đó ta sẽ vang danh thiên hạ, ngươi mới bước chân vào giang hồ, cứ nói ngươi là Diệp Tiểu Phàm, ta sẽ tới tìm ngươi.”