Quyển 2: Dương danh thiên hạ
Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Y xoa huyệt Thái Dương đang đau ê ẩm, giơ tay che ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
“Tỉnh rồi à?” Lôi Mộng Sát ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, đang dùng một con dao nhỏ cắt móng tay.
Bách Lý Đông Quân cố gắng mở mắt ra, đi từ trên giường xuống: “Ta nhớ hôm qua ta bị một ông lão đánh ngất... Ông ấy là ai?”
“Lý tiên sinh ở học đường.” Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Cũng là sư phụ tương lai của ngươi.”
“Hả? Đó là Lý tiên sinh ở học đường?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt. Trong tưởng tượng của y, Lý tiên sinh ở học đường là một người tiên phong đạo cốt, toàn thân đầy chính khí, sao lại là một ông lão ngồi trên thềm cửa uống rượu, còn cố ý uống sạch để trêu tức mình?
Lôi Mộng Sát đứng dậy: “Lý tiên sinh ở học đường tuyệt đối không giống như trong tưởng tượng của các ngươi, sau này còn nhiều bất ngờ hơn. Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi gia nhập học đường, ta dẫn ngươi đi dạo.”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Hôm nay có phải tới gặp lão... lão tiên sinh kia không?” Y cố nuốt hai chữ lão già vào trong.
Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Ông lão ấy đâu phải người ngươi muốn gặp là được. Khi ông ấy không muốn gặp chúng ta, các đệ tử chúng ta có chạy đâu cũng vô dụng. Nếu ông ấy muốn gặp chúng ta, cho dù chúng ta có chạy tới Nam Quyết, ông ấy cũng có thể đứng sau lưng bắt lấy bả vai chúng ta.”
Bách Lý Đông Quân nghe không cần gặp ông lão kia, trong lòng lập tức nhẹ nhõm: “Đi ăn cái đã? Điêu Lâu Tiểu Trúc nhé? Ta mời khách.”
“Chẳng ra sao.” Lôi Mộng Sát giơ tay nắm lấy cổ áo Bách Lý Đông Quân: “Mấy hôm tới ngươi không được ra khỏi cửa lớn một bước, ngoan ngoãn đợi trong học đường cho ta.”
“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.
“Vì sao?” Lôi Mộng Sát cười lạnh: “Hôm qua ngươi phi ngựa trong Thiên Khải Thành, binh sĩ tuần tra vốn định hành quyết ngươi ngay tại chỗ! Bây giờ ngươi còn chưa phải đệ tử của học đường, tốt nhất nên an phận một chút.”
“Ta còn chưa phải đệ tử học đường?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ta không phải đệ tử quan môn của Lý tiên sinh à?”
“Đứa nhỏ này.” Lôi Mộng Sát xoa đầu y: “Là thứ gì cho ngươi tự tin như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là một lựa chọn mà Tiêu sư đệ tìm tới mà thôi, số người cạnh tranh vị trí này với ngươi không đến một trăm thì cũng phải tám chục. Chẳng qua xưa nay tiểu tiên sinh ở học đường tính toán không chút sai sót, tỷ lệ cược của ngươi hơi thấp hơn một chút mà thôi.”
“Tỷ lệ cược gì cơ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ngươi còn chưa biết à, Thiên Kim Thai ở Thiên Khải Thành đã mở bàn cược về khảo hạch đợt này của học đường. Tuy mọi người còn không biết tên của ngươi, tạm thời thay bằng năm chữ mà tiểu tiên sinh lựa chọn. Nhưng tỷ lệ cược một trả một, xem ra trong lòng mọi người ngươi có nhiều hy vọng nhất. Ngươi có biết là vì sao không?” Lôi Mộng Sát hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút: “Chẳng phải ngươi đã nói rồi à, là nhờ công lao của tiểu tiên sinh.”
“Đấy là một phần, phần còn lại là vì bọn họ chưa từng gặp ngươi. Tuy Đồ Đại Gia của Thiên Khải Thành vừa kế thừa sản nghiệp không lâu, tuổi tác không lớn, nhưng cặp mắt rất chính xác. Chỉ cần hắn nhìn một cái thôi là bàn cược này sẽ thay đổi.” Lôi Mộng Sát vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Đi thôi, tới nhà ăn ăn bữa sáng nào.”
Trên đường hai người tới nhà ăn, luôn có đệ tử chào hỏi Lôi Mộng Sát. Trong lòng các đệ tử học đường, Lôi Mộng Sát là đệ tử của Lý tiên sinh, sẽ không mấy khi lộ diện, hôm nay được gặp chắc chắn có nguyên nhân. Còn nguyên nhân này, đương nhiên là Bách Lý Đông Quân.
“Đó là học sinh mà tiểu tiên sinh và Lôi sư huynh dẫn về?’
“Trẻ thật.”
“Đương nhiên là trẻ rồi, tiểu tiên sinh mới bao nhiêu tuổi?”
“Tiểu tiên sinh là kỳ tài ngút trời, có ai sánh được tiểu tiên sinh?”
“Nghe nói lần này Lý tiên sinh sẽ thu nhận đệ tử cuối cùng. Đệ tử quan môn này ít nhất cũng phải ngang tài ngang sức với tiểu tiên sinh chứ?”
Nghe bọn họ bàn tán dọc đường, Bách Lý Đông Quân cũng thấy đau đầu: “Lôi Mộng Sát, nếu cuối cùng ta không được lựa chọn thì sao?”
“Có rất nhiều khả năng, nếu sư phụ không chọn ngươi, trong học đường còn có mười hai vị sư phụ, bọn họ cũng nhận đệ tử. Có lẽ trong bọn họ sẽ có người coi trọng ngươi. Nếu không có, vậy chỉ có thể vào tiền viện của học đường, học xong thì rời viện, hoặc chờ cơ hội năm sau thi tiếp.” Lôi Mộng Sát đi vào nhà ăn, lấy hai cái bánh bao thịt, múc thêm một bát cháo: “Cứ tùy ý, không mất tiền.”
Bách Lý Đông Quân cũng múc một chén cháo, lấy một cái màn thầu, một ít dưa muối: “Nói vậy thì tuy ta hùng hùng hổ hổ chạy tới đây nhưng có thể phải ủ rũ cụp đuôi chạy về Càn Đông Thành?’
“Ngoại viện của học đường cũng là đại viện, thật ra không khó đi vào. Đại đa số là các công tử hậu duệ quý tộc của Thiên Khải Thành tới đây để kiếm chác tiếng tăm; hoặc là một số người có hoài bão nhưng thiếu chút tài năng từ bốn phương tám hướng tới đây, mong một ngày nào đó thi được vào hậu viện, từ nay cất cánh bay cao. Với thân phận tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu nhà ngươi, chỉ cần nói một tiếng, ngày mai sẽ được đối đãi như thượng khách. Nhưng nếu muốn thi vào hậu viện, cho dù có là hoàng tử cũng vô dụng, phải xem các sư phụ có gật đầu không.” Lôi Mộng Sát cắn một miếng bánh bao: “Cho nên ngươi nói rất đúng, học ở ngoại viện còn chẳng bằng về Càn Đông Thành, để thế tử và thế tử phi dạy cho ngươi.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vì sao trước khi đến đây không ai nói với ta?”
“Thật ra đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi.” Lôi Mộng Sát thở dài: “Nhưng biểu hiện của ngươi cứ như Thiên Khải Thành là sân khấu để tương lai ngươi thực hiện hoài bão, ngươi đã hóa trang đợi lên sân khấu, chỉ chờ chúng ta đánh trống vỗ tay? Ta cũng ngại nhắc ngươi chuyện này.”
Bách Lý Đông Quân ăn màn thầu, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đập lên đầu, y sửng sốt giơ tay gạt một cái, là một quả trứng gà.
“Ai!” Y quay người mắng.
Đệ tử ném trứng gà cũng ngơ ngác, hắn chỉ muốn thử thân thủ của Bách Lý Đông Quân, không phải muốn làm khó đối phương, không ngờ chỉ tùy ý ném một quả trứng gà mà lại trúng đầu Bách Lý Đông Quân. Hắn xấu hổ đứng đó: “Ta... ta lỡ tay!”
“Ta cũng lỡ tay cho ngươi xem.” Bách Lý Đông Quân cầm cái màn thầu trên bàn ném sang.
Đệ tử kia do dự một chút, giơ tay trái ra, bắt ngay được cái màn thầu. Hắn không thể tin nổi nhìn tay trái của mình, tuy trong ngoại viện hắn cũng có võ công không tệ, nhưng hắn nghĩ người mà tiểu tiên sinh lựa chọn sẽ mạnh hơn mình nhiều...
“Ngồi xuống đi.” Lôi Mộng Sát ngồi đó thảnh thơi bóc vỏ trứng: “Hắn không có ác ý, nếu hắn có ác ý, trên đầu ngươi đã có thêm một cái lỗ rồi.”
“Hắn muốn thử võ công của ta?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Lôi Mộng Sát tách vỏ trắng trứng, đưa cho Bách Lý Đông Quân, bản thân thì ăn lòng đỏ: “Đương nhiên rồi. Bọn họ muốn biết vì sao ngươi lại được tiểu tiên sinh lựa chọn.”
“Ta cũng biết một chút võ công mà.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói.
Lôi Mộng Sát cười hì hì gật đầu: “Thế nên vấn đề đã xuất hiện, ngươi làm sao để sử dụng võ công đây? Không phải lần nào đánh nhau cũng đi uống một vò rượu đấy chứ?”