Bảy ngày sau, vòng đầu trong khảo nghiệm của học đường.
Thông báo đã truyền khắp các quán rượu lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thiên Khải Thành, nghe đồn lần này các đại danh môn ở Thiên Khải, các thế gia giang hồ đề cử tới hơn bốn mươi người tới tham gia khảo nghiệm, tạo nên kỷ lục trong mấy năm qua. Mà tỷ lệ đặt cược của Bách Lý Đông Quân trong Thiên Kim Thai đã từ một trả một thành một trả mười.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Thấy rồi, mở mang tầm mắt.
Đồ Đại Gia ung dung ngồi trong một gian phòng trang nhã trên tầng hai của Thiên Kim Thai, phe phẩy cây quạt xếp, nhìn đám dân cờ bạc như phát điên ở tầng dưới: “Thiếu niên mà tiểu tiên sinh mang về học đường, thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt à?”
“Đúng vậy, nghe nói bất cứ đệ tử nào ở ngoại viện đều có thể trêu chọc.” Người hầu bên cạnh nói.
Đồ Đại Gia gật đầu: “Thế thì vì sao tiểu tiên sinh lại chọn một người như vậy?”
Người hầu do dự một chút: “Che giấu thực lực?”
Đồ Đại Gia cười một tiếng, không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Nhị Gia đâu?”
“Đi nghe... hát rồi.” Người hầu sắc mặt xấu hổ.
“Đúng là loại rác rưởi.” Đồ Đại Gia lắc đầu, vung nhẹ cây quạt xếp: “Nghĩ cách điều tra lai lịch của thiếu niên mà tiểu tiên sinh dẫn về.”
“Rõ.”
Tắc Hạ Học Cung.
Lôi Mộng Sát trở về căn nhà của mình, hắn là người đã kết hôn, có nhà cửa ở Thiên Khải Thành. Sau khi ở cạnh Bách Lý Đông Quân mấy hôm, rốt cuộc hắn không nhịn được chạy mất, chỉ còn lại một mình Bách Lý Đông Quân buồn chán ngồi trong học đường.
Đã mấy hôm rồi y không được ra ngoài, hàng ngày đều có người đưa đồ ăn thức uống tới, nhưng Lôi Mộng Sát đã dặn y không được ra ngoài, mà cũng đang lúc y không muốn ra ngoài. Dù sao y cũng không muốn cứ ra đường là bị người khác vây xem, hơn nữa thường xuyên bị người ta thử võ công.
“Võ công?” Bách Lý Đông Quân ngồi xếp bằng trong viện, nhịp thở thong thả.
Khi đi Lôi Mộng Sát đã dạy y một bộ công pháp hít thở cơ bản của Lôi môn. Y đã luyện ba ngày nhưng luồng nội lực xuất hiện lúc say rượu vẫn im lặng không một tiếng động.
“Chó má!” Bách Lý Đông Quân không nhịn được nhảy từ trên ghế xuống: “Võ công chó má!”
“Võ công không phải chó má, ngươi mới là chó má.” Một giọng nói mang chút trêu ngươi đột nhiên vang lên trên không. Bách Lý Đông Quân cả kinh, đột nhiên lùi nhanh về phía sau, tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một nam tử tóc trắng phơ đứng trên mái hiên, đeo mặt nạ ác quỷ, bên hông dắt một cây trường côn, đang cúi người nhìn y.
“Ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.
Nam tử tóc trắng kia tung người nhảy lên, hạ xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân,giơ tay nắm lấy vai y. Bách Lý Đông Quân đột nhiên nhảy về phía sau, trường kiếm lập tức rời vỏ, chỉ thấy một luồng kiếm quang được vẽ lên, nhẹ nhàng xoay tròn, kiếm chiêu sâu sắc uyển chuyển, nhắm thẳng vào yết hầu của nam tử tóc trắng.
“Quả nhiên.” Nam tử tóc trắng khẽ ngửa đầu về phía sau, giơ hai ngón tay nắm lấy trường kiếm của Bách Lý Đông Quân: “Ngươi vẫn nhớ những chiêu kiếm này.”
“Vậy thì đã sao?” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, giơ cao trường kiếm, kiếm chiêu tinh diệu tuyệt luân, nhưng vẫn bị một ngón tay của nam tử tóc trắng cản lại. Bách Lý Đông Quân cầm một thanh bảo kiếm cấp Tiên Cung trong tay, còn đối phương chỉ giơ một ngón trỏ, nhưng chỉ nhẹ nhàng ấn một cái đã đè cả người lẫn kiếm của Bách Lý Đông Quân xuống đất. Nam tử tóc trắng cười lạnh: “Nhưng chỉ có kiếm chiêu, không có nội lực, không chịu nổi một đòn.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân bỏ kiếm vung quyền đánh tới.
“Đã bảo không có nội lực rồi, nắm tay của ngươi thì làm được gì?” Nam tử tóc bạc vẫn giơ một ngón tay, búng nhẹ ra, hất văng Bách Lý Đông Quân, lại búng một cái, nhắm thẳng vào Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân vội vàng lướt đi, bước chân đạp lia lịa, khó khăn lắm mới tránh được chỉ tiếp theo. Nhưng cái ghế y vừa ngồi đã bị ngón tay này gẩy nát.
Bách Lý Đông Quân thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi. Người trước mắt vượt xa đám học sinh ngoại viện từng thử mình, bất luận là võ công hay khí độ mà hắn thể hiện, đều là loại thượng thừa trong số những người mà mình từng gặp.
“Xem ra sau khi trở lại Càn Đông Thành, ngươi đã nhớ ra tất cả kiếm chiêu, việc này còn đơn giản hơn trong tưởng tượng nhiều.” Nam tử tóc trắng bước từng bước một về phía Bách Lý Đông Quân: “Ngươi biết sư phụ ngươi dùng thuốc bồi dưỡng ngươi, đẩy thân thể ngươi lên cảnh giới Kim Cương. Nhưng ngươi có biết vì sao ngươi có nội lực đầy mình nhưng lại không sử dụng được chút nào không?’
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Sao ngươi biết chuyện này?’
“Ha ha ha, chuyện mà ta biết không chỉ có thế.” Nam tử tóc trắng đi tới cách Bách Lý Đông Quân năm bước rồi dùng lại: “Ta còn biết nguyên nhân ngươi không biết. Đó là vì sư phụ ngươi sợ chuyện này còn chưa tới thời cơ đã bị người ta phát hiện, cho nên bố trí một cấm chế cho ngươi, phong tỏa nội lực của ngươi, trừ phi bản thân ngươi cũng không khống chế được lực lượng của mình, ví dụ như mỗi lúc say rượu, nó mới thể hiện một chút.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ngươi là bằng hữu của sư phụ?”
“Ta còn chưa có tư cách làm bằng hữu của Nho Tiên, chẳng qua ta biết khá nhiều chuyện thôi.” Nam tử tóc trắng lại đi về phía trước một bước: “Ta có thể giúp ngươi?”
“Ngươi có thể giúp ta cởi bỏ cấm chế?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Cởi bỏ cấm chế, lực lượng Kim Cương sẽ lập tức trải rộng khắp toàn thân, không chết cũng tàn phế. Lúc ngươi say rượu, nội lực chỉ tỏa ra có ba bốn phần mười mà đã ngất xỉu ba bốn ngày, huống hồ hiện tại. Phương pháp duy nhất cho ngươi là làm cho nội lực của bản thân từ từ dung nhập vào thân thể mình.” Nam tử tóc trắng trả lời.
“Có cách gì?” Bách Lý Đông Quân lùi lại phía sau một bước.
“Học tập nội công.” Nam tử tóc trắng trả lời.
Bách Lý Đông Quân xua tay: “Hừ! Nói cả nửa ngày vẫn chả khác gì Lôi Mộng Sát! Cút cút cút, không có thời gian để lãng phí với các ngươi.”
“Nội công mà ta nói, khác với Lôi Mộng Sát.” Nam tử tóc trắng bước lên một bước, giơ tay ngoắc một cái đã tóm được bả vai Bách Lý Đông Quân, tiếp đó vung lên, ném văng y ra ngoài. Trong lúc Bách Lý Đông Quân kêu la thảm thiết, hắn lại lao tới, đánh y một chưởng.
Dạ dày của Bách Lý Đông Quân cuộn lên, tiếp theo phun ra một ngụm trọc khí, nhưng lại cảm thấy trên người có làn nước ấm chảy ra, thoải mái không nói nên lời.
“Có nội công mãnh liệt như lửa, có nội công mau lẹ như sấm, có nội công ùn ùn như nước, có nội công trầm tĩnh như núi. Ngươi cảm thấy loại nội công nào thích hợp với ngươi?” Nam tử tóc trắng lại quăng Bách Lý Đông Quân ra ngoài.
Bách Lý Đông Quân cả giận nói: “Bây giờ ta đang tức giận, đương nhiên là như lửa như sấm rồi!”
“Sai rồi, thích hợp nhất với ngươi là nước, vì ngươi yêu rượu như mạng!’ Nam tử tóc trắng cười khẽ một tiếng, đẩy Bách Lý Đông Quân ra ngoài: “Đêm nay ta lại tới.” Tiếp đó hắn lùi lại, tung người nhảy lên, rời khỏi sân theo lối tường sau.
Lúc này Lôi Mộng Sát lại đẩy cửa đi vào, thấy trong sân bừa bộn ngổn ngang, không khỏi sửng sốt; “Sao thế?’
Bách Lý Đông Quân sửa sang lại vạt áo: “Lại một tên đến gây chuyện.”
Lôi Mộng Sát đi tới cạnh cái ghế bị đánh nát, cúi người nhặt một mảnh gỗ lên: “Côn pháp thật lợi hại.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Người này dùng chỉ.”
“Không phải, là côn.” Lôi Mộng Sát vứt mẩu gỗ xuống đất: “Chỉ côn.”