Sau khi Đoàn Bạch Y ra khỏi Thiên Kim Thai, Thiên Kim Thai vốn yên tĩnh lại náo nhiệt trở lại. Trợ thủ của Bách Lý Đông Quân cũng giúp y mang cái bọc đến. Bách Lý Đông Quân mở bọc, lấy từ trong ra một túi gạo nếp, một túi gấm nhỏ, một cái chăn bông và một thứ như cái bình.
“Sao thế, định ngủ một giấc à?” Diệp Đỉnh Chi chọc ghẹo.
Bách Lý Đông Quân trừng mắt với hắn: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Đỉnh Chi nhướn mày, im lặng ra vẻ huyền bí, nhưng một thí sinh khác bên cạnh nhìn ra phía cửa, kinh ngạc kêu lên: “Ơ... đây là cái gì?”
Chỉ thấy một gã cao to đầy cơ bắp cõng một con trâu đi từ ngoài cửa vào. Mỗi bước đi của hắn khiến toàn bộ Thiên Kim Thai đều rung chuyển. Hắn đi tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi, vứt con trâu đó xuống đất, khiến Đồ Đại Gia trên bục cao cũng rung cả thịt mỡ. Gã cao to kia thở hổn hển nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Vừa mới giết, còn mới.”
Diệp Đỉnh Chi nhìn máu chảy đầy đất, mỉm cười: “Ta nhìn thấy rồi.”
“Giám khảo, nộp bài!” Lại có một giọng nam vang lên, người nọ như sợ giám khảo không nghe được, còn đạp một chân lên bàn.
“Là ai? Thi cái gì?” Thư đồng Linh Tố ngáp một cái: “Có chắc là chuẩn bị xong rồi không?”
“Lãng khách giang hồ, không môn không phái, họ Yến tên Phi Phi.” Người nọ thân thể cao gầy, mặc một cái áo khoác không hợp với người, nhìn qua thì cả ống tay áo lẫn ống quần đều trống rỗng.” Còn thi cái gì, ngươi lại đây ta nói cho ngươi.”
Linh Tố điểm mũi chân, tung người nhảy tới trước bàn đọc sách ở đằng đó, đứng trước mặt Yến Phi Phi: “Thi cái gì?”
Thân hình Yến Phi Phi xoay tròn, dừng trước bàn thi, đưa lưng về phía đứa nhỏ, đưa một tấm thẻ ngọc lên: “Thi cái này?”
Linh Tố vội vàng sờ bên hông, chỉ thấy thẻ ngọc vốn treo bên hông đã biến mất, chỉ còn lại một sợi tơ hồng. Cậu kinh ngạc nói: “Phía ngoài văn võ của ngươi, tinh thông chính là... trộm đồ à?”
“Ài, câu này sai rồi.” Yến Phi Phi nhảy về phía trước, Linh Tố xuất chưởng đỡ, nhưng thân hình Yến Phi Phi lại xoay tròn, lướt ra phía sau của Linh Tố, giơ tay lên, trên tay lại có thêm một tấm linh phù. “Cái này gọi là diệu thủ không không.”
Đồ Đại Gia cười nói: “Trong sòng bạc có một Phật gia ngàn mắt ngàn tay xuất hiện.”
Liễu Nguyệt công tử điềm nhiên nói: “Xem thủ pháp này, chắc là đệ tử của Thần Thâu - Không Linh Nhi.”
Linh Tố duỗi tay nói: “Trả lại cho ta.”
Yến Phi Phi không dám nhiều lời, đưa đồ lại cho cậu: “Xin hỏi đồng tử, ta có tính là qua vòng thi đầu không?”
Linh Tố lắc đầu: “Nếu ngươi muốn thể hiện thuật Diệu Thủ Không Không này, như vậy ta không phải giám khảo của ngươi.”
Yến Phi Phi ngẩng đầu lên: “Giám khảo của ta là Liễu Nguyệt công tử?”
“Linh Tố, lên đây.” Liễu Nguyệt công tử truyền âm nói.
Linh Tố tung người nhảy về bên cạnh Liễu Nguyệt công tử, tiếp đó trong bốn vị nam tử tuấn tú bên cạnh Liễu Nguyệt công tử, vị đứng đầu bên trái đi xuống nói: “Ta tên Tam Tần, ngươi có ba cơ hội trộm một món đồ trên người ta.”
Yến Phi Phi mỉm cười đi quanh Tam Tần một vòng: “Làm sao ta biết được trên người ngươi có đồ hay không.”
“Vậy phải dùng bản lĩnh để tìm hiểu!” Tam Tần điểm mũi chân, không ngờ lại lướt ra xa. Đúng vậy, nếu muốn để một kẻ trộm tuyệt đối không trộm được đồ của mình, vậy thì phương pháp tốt nhất chính là cách xa hắn.
Yến Phi Phi khẽ nhíu mày, giậm chân nhảy lên, đạp ba bước trên không trung là tiếp cận Tam Tần.
“Khinh công này?” Linh Tố cả kinh.
Liễu Nguyệt công tử thản nhiên nói: “Bát Bộ Cản Thiền.”
“Khinh công không tính là võ công à?” Đồ Đại Gia tò mò hỏi.
Liễu Nguyệt công tử suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trước đây ta đọc một quyển tiểu thuyết thoại bản tên là Minh Nguyệt, có một vị kiếm khách đã nói một câu với một cao thủ khinh công, khinh công không đại biểu cho võ công.”
Linh Tố tiếp lời: “Tiếp đó cao thủ khinh công kia đáp lại bằng một câu.”
“Nhưng tốc độ, đại biểu cho khoảng cách giữa ta và ngươi!” Yến Phi Phi đạp một chân lên bàn khảo thí của một người, giơ tay bắt lấy chân của Tam Tần, nhưng lại bị hắn xuất quyền đánh bật ra.
“Ngươi làm văng đồ của ta rồi!’ Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, cái túi gấm mà y đặt trên bàn bị cái đạp của Yến Phi Phi hất lên. Y điểm mũi chân, đạp liền ba cái, bay lên cao, ngoắc một cái trên không trung là bắt được cái túi gấm kia.”
“Tam Phi Yến.” Yến Phi Phi khẽ cau mày.
Hai người đồng thời hạ xuống đất, Bách Lý Đông Quân bất mãn nói: “Nhìn đường một chút.”
Yến Phi Phi chắp tay nói: “Xin lỗi.” Tiếp đó xoay người định đuổi theo Tam Tần. Hắn vốn tưởng rằng Tam Tần đã chạy xa, không ngờ nhìn lại mới phát hiện người này đang đứng cách đó không xa.
“Kỳ thi phải công bằng, người ta bị người khác đánh rơi, ngươi không được chạy nữa.” Diệp Đỉnh Chi giơ tay ấn lên vai Tam Tần, cười nói.
Tam Tần cảm giác trên cánh tay có lực lượng như núi Thái Sơn ép xuống, hắn thấy Yến Phi Phi bị giữ lại, đang vui mừng, nhưng vừa chạy được một bước thì bị một bàn tay ấn xuống. Thấy Yến Phi Phi đã quay lại, Diệp Đỉnh Chi mới buông tay: “Các ngươi tiếp tục đi, nhưng đừng có quấy rầy chúng ta.”
“Đa tạ!’ Yến Phi Phi lập tức nhảy tới.
Ngay lúc hai người truy đuổi trong Thiên Kim Thai, lại có người giơ tay: “Giám khảo, ta muốn nộp bài thi!’
Nhưng lần này lại là một cô gái.
Còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Từ khi cô vào cửa, đã có vô số ánh mắt nhìn về phía cô. Nhưng cô gái này đáp lại toàn bộ, trong ánh mắt cô có khí phách rất khó tả, khiến những nam tử lén lút ngắm nhìn cô tự thấy xấu hổ. Hơn nữa cô gái này ăn mặc quá khác biệt.
Cô mặc một chiếc áo bào trắng rất dài, giấu đi thân hình yểu điệu của mình, còn phía sau chiếc áo trắng đó viết một chữ ‘cược’ thật to.
“Ngươi tên là gì? Thi cái gì?” Linh Tố hỏi.
“Ta tên Doãn Lạc Hà. Ta muốn thi đẹp với Liễu Nguyệt công tử, được không?” Cô gái nói.
Linh Tố sửng sốt: “Được... không?”
“Không được.” Liễu Nguyệt công tử đáp rất dứt khoát.
Doãn Lạc Hà cười nói: “Ta chỉ muốn nhìn ngươi một cái, khó khăn đến vậy sao?”
“Ngươi đến đây một chuyến đã không dễ dàng gì rồi, ta không muốn ngươi phải thua như vậy.” Liễu Nguyệt công tử bình tĩnh nói.
“Rất tự tin.” Doãn Lạc Hà vung áo bào trắng đi, phía dưới tấm áo trắng là một bộ áo tím bó sát người, phác họa rõ từng đường nét uyển chuyển tuyệt luân của cô. Cô vung cái hộp xúc xắc của mình lên trên bàn: “Vậy đánh cược đi, đã tới Thiên Kim Thai, đương nhiên là phải đánh cược rồi.”
“Đánh cược?” Liễu Nguyệt công tử do dự: “Trong học đường, người tinh thông đánh cược là... chẳng lẽ phải gọi sư đệ tới?”
“Không phiền tới tiểu tiên sinh.” Đồ Đại Gia vung cây quạt, cười nói: “Tới Thiên Kim Thai, còn thiếu người đánh cược hay sao?”
Liễu Nguyệt công tử kinh ngạc: “Đồ Đại Gia định đích thân xuất trận à?”
“Cái này thì không đến mức, người đâu, gọi Đồ Nhị về đây cho ta.” Đồ Đại Gia cao giọng nói.