Bách Lý Đông Quân lấy từ trong bình ra gạo nếp đã ngâm một ngày một đêm, bỏ vào trong lồng hấp. Diệp Đỉnh Chi bên cạnh thì giơ một thanh trường thương, đâm thẳng vào, xuyên qua toàn bộ con trâu này. Hắn xếp một cái giá sắt, gom một đống củi, có vẻ định nướng cả con trâu lên. Sau khi làm xong hắn thở một tiếng rồi quay sang nhìn Bách Lý Đông Quân: “Ngươi định cất rượu à?’
Bách Lý Đông Quân đang từ từ làm việc: “Đúng vậy.”
“Chẳng phải càng để lâu thì rượu càng ngon à? Ngươi định cất ra rượu ngon trong mười canh giờ?” Diệp Đỉnh Chi lấy làm khó hiểu.
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Rượu lâu năm có cách ủ của rượu lâu năm, rượu mới cũng có cách chóng thành. Huống chi rượu không phải càng để lâu càng ngon, thế gian có cả ngàn loại rượu, mỗi người có sở thích riêng, phải xem ngươi có uống được hương vị mà mình thích không.”
“Không hiểu.” Diệp Đỉnh Chi chắp tay nói: “Vốn ta còn tưởng hôm nay sẽ là ngày thi làm bếp, nhưng không ngờ lại chẳng mấy ai dính tới làm bếp, nhìn qua còn không đến hai người. Tài nghệ bên ngoài văn võ phong phú đến vậy sao?”
“Tục ngữ có câu quân tử xa nhà bếp, muốn gia nhập học đường, đương nhiên thường tự cho mình là quân tử, cũng đương nhiên không muốn làm việc bếp núc. Ngoài ra...” Bách Lý Đông Quân quay người, nói rất trịnh trọng: “Chỗ ta là thuật cất rượu, khác với nướng thịt trâu của ngươi, đừng có đánh đồng.”
“Sao lại không giống nhau, thịt trâu phối với rượu, thiên hạ hiếm có, tuyệt phối mà.” Diệp Đỉnh Chi liếm mép.
Bách Lý Đông Quân quát khẽ: “Cút!”
Diệp Đỉnh Chi chỉ vào lồng hấp của Bách Lý Đông Quân: “Chắc ngươi cần khá nhiều thời gian nhỉ.”
Bách Lý Đông Quân nhìn nén hương kia, nhíu mày: “Chắc là phải đợi tới lúc hương cháy hết.”
Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Vậy xem ra chúng ta phải làm người cuối cùng rồi.”
Bách Lý Đông Quân mất kiên nhẫn đáp: “Đỗ là được, thứ nhất với thứ hai có ý nghĩa gì.’
“Ai nói không có ý nghĩa, hạng nhất chính là hạng nhất!’ Một âm thanh vang lên, Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, chỉ thấy Yến Phi Phi lướt qua Tam Tần, vung nhẹ tay lên. Một thanh trường kiếm quay ngoặt lại, gác lên cổ Tam Tần. Tam Tần vội vàng sờ bên hông mình, nhưng phát hiện ra đã rỗng tuếch. Yến Phi Phi thu kiếm, quay lại nhướn mày với Liễu Nguyệt công tử trên bệ cao: “Sao nào?”
“Thí sinh, Yến Phi Phi, đỗ.” Liễu Nguyệt công tử truyền âm nói.
“Cám ơn công tử!” Yến Phi Phi mỉm cười xoay người, ra khỏi cửa lớn trong ánh mắt của các thí sinh.
Doãn Lạc Hà bất mãn gõ bàn một cái: “Giám khảo của ta đâu! Hạng nhất bị người ta lấy mất rồi!”
Vừa dứt lời đã thấy cánh cửa Thiên Kim Thai bật mở, một nam tử say khướt bị mấy gã cao to cõng tới. Nam tử kia bất mãn lẩm bẩm: “Ai cho các ngươi đưa ta về? Thêm hai canh giờ nưã... ca khúc của Phong cô nương... Ta phải chiếm một chỗ tốt!”
Mấy gã cao to không để ý tới hắn, chỉ ném hắn lên một cái ghế trước mặt Đồ Đại Gia. Đồ Đại Gia mỉm cười: “Đồ Vãn, ca khúc của Phong cô nương... hay tới mức nào, ngày nào cũng nghe đi nghe lại mà còn chưa đủ à?”
Đồ Nhị Gia ngẩng đầu: “Làm sao mà đủ được, loại thô tục như Đồ Tảo nhà ngươi làm sao hiểu nổi.”
Linh Tố nhìn Đồ nhị gia tuy trên người nồng nặc mùi rượu, mặt mày cũng không mấy tuấn tú, nhưng còn có đôi chút dáng vẻ của công tử thế gia; lại nhìn sang Đồ Đại Gia toàn thân nung núc thịt mỡ đang nằm nhào trên ghế, không nhịn được nói: “Đồ Nhị Gia, có vẻ không giống Đồ Đại Gia?”
“Sau này sẽ giống, khi còn trẻ ta cũng khá tuấn tú, thêm mấy năm thôi là hỏng.” Đồ Đại Gia sờ bụng mình, nói với Đồ Nhị Gia: “Đồ Vãn, nơi này có một cô nương...”
Đồ Nhị Gia ánh mắt sáng bừng lên, men say cũng tan mất phân nửa: “Cô nương!”
Đồ Đại Gia ho khan một tiếng: “Có một cô nương muốn đọ sức đánh cược với ngươi.”
“Thắng có được làm không?” Men say của Đồ Nhị Gia lại tan mất một nửa.
Sắc mặt Đồ Đại Gia hơi xấu hổ: “Không được.”
Đồ Nhị Gia lại say đến hôn mê bất tỉnh: “Thế thì không chơi.”
“Nói gì đấy, có phải sợ rồi không?” Doãn Lạc Hà ở dưới nhìn nửa ngày, chỉ thấy con ma men kia lúc thì tỉnh lúc thì xỉu, cuối cùng mất hết kiên nhẫn.
Thân hình Đồ Nhị Gia lại chấn động, liếm môi: “Giọng nói rất êm tai...” Tiếp đó xoay người, đôi mắt của Đồ Nhị Gia lập tức trợn trừng.
Một cơn gió thổi qua.
Đồ Nhị Gia ngồi trước mặt Doãn Lạc Hà, giơ tay vén lọn tóc mai, men say đã tan trong cơn gió vừa rồi. Hắn nói rất dịu dàng: “Cô nương, xin hỏi định đánh cược cái gì?”
"Thăng Quan Đồ, Diệp Tử Hí, Mã Điếu, Thiên Cửu, Toàn Loa Thành, hay là cược lớn nhỏ, tùy ngươi chọn.” Doãn Lạc Hà nói.
“Cô nương biết nhiều thật, vậy chúng ta đọ Thiên Cửu.” Đồ Nhị Gia cười nói.
“Đại Thiên Cửu hay Tiểu Thiên Cửu?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Đây là Thiên Kim Thai, tòa thành đệ nhất thiên hạ, sòng bạc đệ nhất thiên hạ, đương nhiên chỉ có đại rồi.” Đồ Nhị Gia vỗ tay: “Đại Thiên Cửu.”
“Thiên Cửu là gì?” Diệp Đỉnh Chi chẳng biết gì về đánh cược, hỏi Bách Lý Đông Quân.
Bàn thi của bọn họ ngay phía sau Doãn Lạc Hà, Bách Lý Đông Quân đang chờ gạo nếp của mình được chưng xong, đang không có việc gì làm, đương nhiên cũng nghe được từ đầu đến đuôi. Y giải thích: “Thiên Cửu là một cách đánh cược, dùng ba mươi hai quân bài bằng ngà, số người chơi từ hai trở lên. Bài chia làm văn võ, văn bài thì thiên bài đứng đầu; võ bài thì chín điểm là lớn nhất, cho nên gọi là Thiên Cửu, cũng có chỗ gọi là Bài Cửu. Đại Thiên Cửu thì một người bốn tấm bài, chia thành hai nhóm, toàn thắng toàn bại phân thắng bại. Tiểu Thiên Cửu thì một người hai tấm bài, thắng bại phân định ngay lập tức.”
“Nghe không hiểu lắm.” Diệp Đỉnh Chi cười nói.
“Ta làm cái.” Đồ Nhị Gia giơ tay, lập tức có người đưa một cái tẩu thuốc lên, hắn hút một hơi: “Hai thằng nhóc kia, ra đây chơi đi.”
“Nếu chúng ta thắng thì sao?” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
“Cũng có thể vào vòng hai!” Đồ Nhị Gia cười nói.
“Nếu thua thì sao?” Diệp Đỉnh Chi hỏi đầy ẩn ý.
“Lát nữa có thịt bò với rượu, các ngươi có thể chia cho ta một ít không.” Đồ Nhị Gia liếm môi.
“Thuận mua vừa bán, ta chơi!” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười đi tới.
Bách Lý Đông Quân do dự một chút rồi bước tới: “Ta cũng tham gia.”
Doãn Lạc Hà sửng sốt: “Liên quan gì tới các ngươi? Đây là bàn cược của ta.”
“Cô nương sai rồi, đây là bàn cược của Thiên Kim Thai.” Đám người vung tay, một bộ bài màu đen đã xuất hiện trên bàn, khí chất của hắn đột nhiên biến chuyển.
Từ một gã con cháu phá của đang say khướt, biến thành con bạc quát tháo phong vân trong sòng.
“Xuất Môn, Thiên Môn, Mạt Môn. Ba vị chọn thế nào?” Đồ Nhị Gia hỏi.
Doãn Lạc Hà không hề do dự: “Mạt Môn.”
Bách Lý Đông Quân nói tiếp: “Thiên Môn.”
Diệp Đỉnh Chi vẻ mặt hoang mang: “Vậy ta là Xuất Môn? Nghe có vẻ không được may mắn?”
Đồ Nhị Gia nhanh chóng xáo bài một lượt, tiếp đó ném xúc xắc, nhìn ba con số rồi nhíu mày một cái, tay nhanh chóng hành động, lập tức chia Thiên Cửu trước mặt thành tám chồng, tốc độ nhanh tới mức không thấy rõ được. Diệp Đỉnh Chi lấy làm khó hiểu. “Đang làm gì vậy?”
“Không sai, hắn chia rất chuẩn.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Đồ Nhị Gia lại hít một hơi thuốc, phun ra một ngụm khói, tiếp đó cầm tẩu thuốc đẩy một chồng tới trước mặt mấy người, động tác nhanh nhẹn lưu loát, không chút day dưa dài dòng: “Xem bài đi.”