Diệp Đỉnh Chi lấy bốn tấm bài của mình, nhìn tới nhìn lui vài lượt, cười nói: “Mấy dấu hiệu trên này nhận ra ta, chứ ta không nhận ra chúng.”
“Có khẩu quyết là thiên địa nhân hòa, mai bản tam, phủ thập miêu cao, hạ tứ lạn.” Bách Lý Đông Quân híp mắt nhìn bài của mình, bộ dạng như dân cờ bạc thứ thiệt.
“Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà cũng là ma bài bạc.” Đồ Nhị Gia buông tẩu thuốc: “Học mấy năm rồi?”
“Chưa chính thức học bao giờ, chỉ theo người khác chơi vài lần.” Bách Lý Đông Quân vừa trả lời vừa cúi đầu phối bài, có vẻ khá do dự.
“Đánh bạc không phải chuyện tốt gì, một khi dính vào, nhẹ thì túng thiếu nghèo khổ, nặng thì tan cửa nát nhà. Nhiều năm rồi, ta chỉ thấy một loại người có thể sống thoải mái bằng việc đánh bạc.” Đồ Nhị Gia cười nói.
“Ai?” Diệp Đỉnh Chi phối lung tung vài lượt, đặt bài trong tay lên bàn.
“Người mở sòng bạc!” Rốt cuộc đám người cũng cầm bài của mình lên, híp mắt quan sát: “Người mở sòng bạc tim còn đen hơn chó, giết người không thấy máu.”
“Đại Gia, hắn mắng ngài kìa.” Linh Tố trêu ghẹo Đồ Đại Gia.
Đồ Đại Gia ho khan một tiếng: “Không, hắn đang mắng chính mình.”
Doãn Lạc Hà nhanh chóng xếp bài trong tay, đầu không buồn ngẩng lên: “Ai nói chỉ có người mở sòng bạc là thắng được? Ta chưa bao giờ thua.”
“Giọng điệu của cô nương cứ như vua đánh cược vậy...” Đồ Nhị Gia mỉm cười, buông bài trong tay xuống: “Các vị đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đến đây đi.” Bách Lý Đông Quân lau mồ hôi trên trán.
Doãn Lạc Hà cũng gật đầu, đẩy bài lên trước: “Tới nào.”
“Tới tới tới, ngươi xem bài trên tay ta thế nào?” Diệp Đỉnh Chi đẩy tay lên bàn, bốn tấm bài của hắn lật mình, bộc lộ trước mắt mọi người.
“Công phu đẹp lắm.” Linh Tố trên đài tán thưởng.
Bách Lý Đông Quân đi tới, sửng sốt.
“Sao nào? Bài của ta ra sao?” Diệp Đỉnh Chi tò mò.
“Biệt Thập.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp nói.
“Biệt Thập là cái gì?” Diệp Đỉnh Chi lấy làm khó hiểu.
“Tức là bài mà ngươi phối hợp là loại hiếm có... mà lại nhỏ nhất, bất luận nhà cái ra bài thế nào đều không thua ngươi. Ngươi... tốt nhất là về nướng thịt trâu đi.” Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu.
“Còn ngươi thì sao?” Diệp Đỉnh Chi vỗ bàn một cái, bài của Bách Lý Đông Quân cũng lật mình.
Đồ Nhị Gia cau mày: “Bài không tệ.”
“Thiên Vương và Thiên Cao Cửu, đúng là hợp với Thiên Môn của ngươi.” Doãn Lạc Hà liếc mắt nhìn bài trên mặt bàn.
Diệp Đỉnh Chi vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Ta không hiểu tiếng lóng của các ngươi, nhưng cảm thấy tên rất khí phách, có cơ hội không?”
Bách Lý Đông Quân lau mồ hôi trong tay: “Ngươi lật bài của ta, nhà cái thì chưa ngả bài, làm sao ta biết mình có cơ hội không.”
Diệp Đỉnh Chi ồ một tiếng, tay đập xuống bàn, nhưng đang đập xuống thì một cái tẩu thuốc đã đỡ lấy tay hắn. Đồ Nhị Gia khẽ mỉm cười: “Không làm phiền công tử.” Hắn thu hồi tẩu thuốc, vung nhẹ, bốn tấm bài ngửa mặt lên.
“Song Địa, Tư Mai!” Bách Lý Đông Quân cả kinh.
“Bài tốt à?” Diệp Đỉnh Chi nghi hoặc hỏi, tuy hắn chẳng biết gì về đánhc ược, nhưng chỉ nhìn nhìn hai cặp bài lần lượt có điểm số giống nhau là biết chắc chắn không nhỏ.
Đồ Nhị Gia thản nhiên nhả một ngụm khói: “Còn chưa phải bài tốt nhất.”
“Nhưng đã thừa sức thắng ta.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng, sau đó lùi lại một bước.
“Cô nương, ngươi thì sao?” Đồ Nhị Gia nhướn mày.
Doãn Lạc Hà sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui mừng, cũng không thấy được âu lo. Cô bình tĩnh vung ống tay áo, để lộ hai tấm bài, đó là hai tấm cùng có tám điểm đỏ.
“Tư Nhân.” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.
“Bài tốt?” Diệp Đỉnh Chi chỉ có mỗi câu hỏi này.
“Đúng là bài tốt, nhưng không bằng Song Địa của nhà cái, vẫn là thua.” Bách Lý Đông Quân nhìn Đồ Nhị Gia đang cười đắc ý, cảm thán: “Thiên Kim Thai không hổ danh sòng bạc đệ nhất thiên hạ.”
“Cô nương, bài này không tệ, chỉ tiếc...” Đồ Nhị Gia chậm rãi nói.
“Đây là bài nhỏ của ta.” Doãn Lạc Hà nói một câu bâng quơ.
Đồ Nhị Gia và Bách Lý Đông Quân cùng sửng sốt, tiếp đó Doãn Lạc Hà lại vung ống tay áo, hai tấm bài khác cũng lật lại.
Hai tấm bài này vừa xuất hiện, ngay cả Đồ Đại Gia trên bục cũng đứng dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra, đúng là cô ta rồi...”
Diệp Đỉnh Chi nhìn sắc mặt của Bách Lý Đông Quân và Đồ Nhị Gia, lần này nói với giọng cực kỳ khẳng định: “Bài tốt!”
“Chí Tôn Bảo!” Bách Lý Đông Quân nhìn cặp bài kia: “Bài chí tôn mà dân cờ bạc cả đời không gặp được một lần, giết sạch mọi người. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người phối được Chí Tôn Bảo.”
Liễu Nguyệt công tử ngồi trong kiệu khẽ nghiêng đầu: “Sao Đồ Đại Gia lại kinh ngạc như vậy?”
Đồ Đại Gia khôi phục thần sắc trấn định, lại ngồi xuống phe phẩy cây quạt trong tay: “Vì vị cô nương này, cô ta gian lận.”
“Ồ? Đồ Nhị Gia ngài thấy được?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.
“Nếu ta thấy được, vậy cho dù vị cô nương này có xinh đẹp hơn nữa, hôm nay cánh tay này cũng phải để lại ở Thiên Kim Thai.” Đồ Đại Gia trả lời.
“Tức là không thấy được, vậy vì sao Đồ Đại Gia lại nhận định vị cô nương này gian lận?” Linh Tố hỏi.
“Vì Đồ Vãn gian lận, Đồ Vãn đã chia bài thì không ai có thể chạm được tới Chí Tôn Bảo.” Đồ Đại Gia nói.
Linh Tố sửng sốt, tiếp đó nói với vẻ chế nhạo: “Chẳng phải Đồ Đại Gia đã nói trong Thiên Kim Thai sẽ tuyệt đối không có gian lận à?”
“Gian lận mà bị bắt mới gọi là gian lận, không thì gọi là thực lực.” Đồ Đại Gia mặt không đổi sắc, da mặt còn dày hơn tường thành.
Sắc mặt của Đồ Nhị Gia thay đổi tới vài lượt, sau đó trầm giọng hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
“Chẳng phải nãy đã nói rồi à? Doãn Lạc Hà!” Doãn Lạc Hà mất kiên nhẫn trả lời.
Đồ Nhị Gia sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Đồ Đại Gia. Đồ Đại Gia nhún vai: “Ta tưởng có kẻ lừa đảo nên mới gọi ngươi về phân biệt thật giả.”
“Doãn Lạc Hà, hình như ta từng nghe cái tên này rồi.” Liễu Nguyệt công tử đột nhiên nói.
“Là con gái của vua cờ bạc năm xưa. Năm xưa, trong sòng bạc đệ tam thiên hạ ở Thanh Châu Tiêu Dao Thành, vua cờ bạc thua dưới tay Liên Như Liệt tới từ Nam Quyết, gia sản vài chục năm bị móc sạch. Nhưng ngày hôm sau con gái hắn đã ngồi lên chiếu bạc của Thiên Kim Thai, thắng liên tiếp ba ván, đoạt lại danh hiệu vua cờ bạc. Năm đó con bé mới mười tuổi, thân thể không đủ cao, là ngồi lên đầu vua cờ bạc để đánh cược.” Đồ Nhị Gia nói. “Đây là một truyền thuyết trong giới chúng ta, nhưng cô bé ấy rất ít khi lộ diện. Hôm nay gặp mặt, trong lúc nhất thời không phân biệt được thật giả, bây giờ đã nhìn ra.”
“Đúng là vua cờ bạc.” Đồ Nhị Gia cười khổ: “Hôm nay được gặp cô nương cũng coi là may mắn, lần sau chúng ta lại đánh cược!”
“Ai đánh cược với ngươi.” Doãn Lạc Hà quay lại hỏi người trên bục: “Ta qua vòng sơ khảo chưa?”
“Gian lận cũng là bản lĩnh, qua.” Liễu Nguyệt công tử hạ giọng cười nói.
Linh Tố bước lên trước một bước: “Thí sinh Doãn Lạc Hà, qua vòng sơ khảo.”