Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81. Cùng Thể Hiện Bản Lĩnh

Chương 81. Cùng thể hiện bản lĩnh

Bách Lý Đông Quân về trước bàn thi của mình, y mở lồng hấp, lấy gạo nếp trong đó ra. Y xếp một lớp thẻ trúc trước mặt, bôi một lớp gạo nếp lên trên, tiếp đó lấy từ trong túi gấm ra một quả cầu nhỏ. Y đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, miết thành bột phấn, bôi lên trên lớp gạo nếp, rồi lại phủ một lớp gạo nếp, lại miết một quả cầu bôi lên một lớp. Y đã tập trung vào công việc, lòng không còn tạp niệm. `

Còn ở bên kia, tay trái của Diệp Đỉnh Chi vuốt ve con trâu trên giá sắt, tay phải thì lấy ra một con dao nhỏ. Hắn nhanh chóng vung con dao cắt cả trăm phát lên thân con trâu, tiếp đó giơ tay nắm lấy phía sau đầu trâu, đột nhiên kéo một cái - không ngờ lại lột sạch da trâu. Bất luận là thí sinh hay giám khảo đang quan sát, thấy cảnh này đều sợ tới mức quay người đi, thật quá tanh máu. Còn Diệp Đỉnh Chi chỉ mỉm cười, lấy từ trong lồng ngực ra một ít hương liệu, rắc lên thân con trâu, tiếp đó đặt củi lửa bên dưới. Cả con trâu lớn như vậy, nếu muốn nướng hết, có lẽ phải mất mười canh giờ thật.

Bách Lý Đông Quân đã hoàn thành công việc của mình, tiếp đó lấy chăn bông ra bọc toàn bộ chỗ gạo nếp lại, lại lấy vò rượu ra đè lên trên. Y thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, phát hiện Diệp Đỉnh Chi đang nằm trên bàn nhìn mình. Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ngươi xong rồi à?”

“Mỹ vị của thế gian này không phải cần kỹ xảo mà cần kiên nhẫn. Bỏ thời gian ra nấu mới là đồ ăn ngon.” Diệp Đỉnh Chi ngáp một cái: “Ta đợi trâu của ta được nướng chín là xong.”

Hai người đều phải chờ đợi, cho nên cùng nhau quan sát các thí sinh khác trong Thiên Kim Thai.

Sau Doãn Lạc Hà, càng lúc càng có nhiều thí sinh giơ tay nộp bài. Thiên Khải Thành không hổ là thành trì tụ tập phong lưu trong thiên hạ, các thí sinh trả bài nhiều nhất là chơi cờ, nhạc cụ. Có điều chơi cờ thì chỉ lác đác vài người qua được cửa của Linh Tố, sau mấy canh giờ chỉ có thế tử của Hạ Quân hầu phủ là thắng Linh Tố, còn về mặt nhạc cụ, Thanh Nhã công tử Lạc Hiên đột nhiên tới làm giám khảo nhạc cụ. Trong gần bốn mươi thí sinh có người đánh đàn cổ, có người thổi sáo ngọc, có người gẩy tình hình bà, nhưng cuối cùng chỉ cỡ hơn mười người có thể khiến Lạc Hiên gật đầu. Mà một số ít người còn lại, có thể nói là mỗi người đều thể hiện thần thông.

Một gã cao to với thân hình cường tráng đến cực điểm để trần thân trên, đứng trong góc đổ mồ hôi như mưa. Không chỉ có hắn, ngay cả các học sinh cách hắn gần nhất cũng nóng tới mức mồ hôi đầy đầu - vì hắn bố trí một lò đúc kiếm đơn giản ở trong góc. Hắn dùng kìm kẹp một phôi kiếm đã được nung đỏ ra, cho vào trong lu nước bên cạnh. Tiếp đó xèo một tiếng, hơi nước bốc lên. Gã cao to lấy kiếm phôi ra khỏi lu nước, lắp nó vào môt chuôi kiếm tinh xảo, lại lấy một lưỡi dao nhỏ ra gạt lên phôi kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Ta rèn kiếm xong rồi!” Hắn lớn tiếng nói.

Một nam tử tuấn tú ở bên phải chiếc kiệu của Liễu Nguyệt công tử đi xuống đài, nhìn thanh kiếm này: “Ngươi là thợ rèn kiếm?”

“Ta là kiếm khách, nhưng kiếm mà ta dùng đều do ta tự rèn.” Gã cao to trả lời.

Nam tử tuấn tú kia rút thanh kiếm bên hông ra, chạm nhẹ vào thanh kiếm mà gã cao to vừa rèn xong: “Ta có thể thử không?”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng thử, kiếm trong tay ngươi không rẻ, hỏng mất thì không tốt đâu.” Gã cao to trả lời.

“Còn rất tự tin.” Nam tử tuấn tú giơ trường kiếm trong tay, vung mạnh xuống. “Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay hắn đã gãy thành hai nửa, hắn mỉm cười: “Rất tốt.”

“Kiếm khách tán nhân, Lâm Tại Dã, qua vòng sơ khảo.”

Kiếm khách tên Lâm Tại Dã đưa thanh kiếm vừa rèn xong cho nam tử tuấn tú vừa bị gãy kiếm, tiếp đó cõng bọc hành lý lên, đi ra ngoài cửa. Lúc đi ngang qua Bách Lý Đông Quân đang ngồi trên bàn quan sát mọi người, hắn quay đầu lại nhìn Bất Nhiễm Trần bị Bách Lý Đông Quân đặt trên bàn, nói đầy ẩn ý: “Ngươi có một thanh kiếm tốt.”

Bách Lý Đông Quân cảnh giác đặt tay lên Bất Nhiễm Trần: “Ta biết.”

Lâm Tại Dã mỉm cười: “Lần sau gặp lại.” Tiếp đó đi tới cửa, đạp một chân ra ngoài...

Hắn vừa quay đầu đi, Bách Lý Đông Quân đang nhìn hắn, tay nắm chặt lấy Bất Nhiễm Trần: “Ngươi có ý đồ gì với kiếm của ta?”

Lâm Tại Dã gãi đầu, phun nước miếng xuống đất mắng: “Ban ngày ban mặt, đúng là gặp quỷ!” Rõ ràng hắn đi ra hướng cửa, bản thân cũng đang bước ra ngoài bậc cửa, sao bước một bước mà lại về bên cạnh Bách Lý Đông Quân?”

Diệp Đỉnh Chi khẽ nhướn mày: “Ở đây đã mấy canh giờ, rốt cuộc cũng thấy được... thứ khiến người ta hứng thú.”

Không chỉ có mình Lâm Tại Dã gặp vấn đề, một số thi sinh đã đậu hoặc đã bị loại đều đi lòng vòng trong trường thi, rõ ràng cửa đang ở đó nhưng có đi thế nào cũng không ra được. Đồ Đại Gia ngồi trên bục, vẻ mặt hoang mang: “Ban ngày ban mặt mà có quỷ đánh tường?”

“Chắc là sòng bạc này hại chết nhiều người quá nên ma quỷ oan khuất trở về đoạt mạng.” Đồ Nhị Gia kê một cái ghế ngồi bên cạnh Đồ Đại Gia, lạnh lùng chế nhạo.

“Vậy vì sao không dám lên trên bục mà chỉ dám trêu đùa những người phía dưới?” Đồ Đại Gia mỉm cười quay sang nhìn Liễu Nguyệt công tử: “Công tử, ngài nói xem... Ơ? Sao lại là ngươi!” Rõ ràng hắn quay sang phía Liễu Nguyệt công tử, nhưng vẫn thấy gương mặt đáng ghét của đứa em trai.

“Là Kỳ Môn Độn Giáp.” Liễu Nguyệt công tử thản nhiên nói.

“Thế nào là Kỳ Môn Độn Giáp?” Đồ Đại Gia nghe âm thanh vang lên từ bên trái, lại quay sang trái nhưng lại thấy Đồ Nhị Gia.” Mẹ nó, đúng là quỷ dị.”

“Học được Kỳ Môn Độn, người đến không cần hỏi. Đây là thuật thông thiên, không tà, chỉ là kỳ. Ta sẽ không phá trận, có công lực cỡ này, có thể đậu.” Liễu Nguyệt công tử điềm nhiên nói.

Lâm Tại Dã lại bước tới, vừa xoay người vừa mắng: “Nói lại lần nữa, ông đây không có ý đồ gì với kiếm của ngươi!”

Trước mặt là một con đường mở rộng, người bên đường sôi nổi quan sát. Nhìn đám người ồn ào ven đường, Lâm Tại Dã sửng sốt một hồi rồi gãi đầu đi sang bên cạnh.

Trong Thiên Kim Thai, ở một góc ít người chú ý nhất có một nam tử mặc áo choàng tím đứng dậy. Hắn kéo mũ rất thấp, khiến người ta không thấy được dung nhan cụ thể, nhưng giọng nói của hắn có vẻ rất trẻ: “Gia Cát Vân, bêu xấu trước mặt công tử rồi.”

“Khiêm tốn!” Liễu Nguyệt công tử khen một câu rất hiếm thấy.

Diệp Đỉnh Chi nhìn theo tiếng Gia Cát Vân rời khỏi, điềm nhiên nói: “Hắn họ Gia Cát.”

“Họ Gia Cát, đại biểu cho điều gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Đại biểu cho rất nhiều, ví dụ như họ Bách Lý của ngươi cũng đại biểu cho một số thứ.” Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân nhảy từ trên bàn xuống, mở cái chăn bông ra, chỉ thấy trên gạo nếp đã có một số sợi lông đen nhỏ bé. Y lấy từ trong túi gấm ra một cái chai, đổ chất lỏng đó lên chỗ lông đen.

 

Bình Luận (0)
Comment