Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82. Rượu Lâu Năm Khó Giấu

Chương 82. Rượu lâu năm khó giấu

Từ khi kỳ thi của học đường bắt đầu đã qua chín canh giờ.

Đồ Nhị Gia ngồi mấy canh giờ, rốt cuộc không nhịn được lén lút bỏ trốn, Đồ Đại Gia ngại thể diện, không thể không ngồi cùng đám người của học đường, nhưng từ ghế dựa đổi thành ngồi giường, từ lúc đầu ngồi tựa người thành nằm ngoài, tiếng ngáy ồ ồ như sấm, vang vọng khắp Thiên Kim Thai. Ngay cả Linh Tố cũng ngáp ngắn ngáp dài, chắp tay nói: “Công tử đặt thời gian dài quá, kỳ thi tới mười canh giờ, ai mà chịu được.”

Bên dưới chỉ còn thưa thớt vài vị thí sinh. Diệp Đỉnh Chi nằm trên bàn sách ngủ một giấc no say, chẳng qua cứ cách một thời gian là lại tỉnh giác, tới xoay con trâu đang nướng, rắc một ít bột, sau đó lại về nằm ngủ. Bách Lý Đông Quân thì lôi ra một nén hương, thắp bên cạnh cái chăn bông, tiếp đó ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần.

“Xem ra mọi người đều mệt rồi.” Thí sinh áo xám ngồi chính giữa đứng dậy, gương mặt hắn tái nhợt không chút sắc máu, lúc cười có vẻ khá kinh khủng.

Linh Tố dụi mắt: “Ngươi muốn nộp bài?”

“Bào chế cũng khá phiền toái.” Người nọ mỉm cười, thắp một nén nhang trên bàn của mình.

Linh Tố đi tới ngáp một cái: “Ngươi tên là gì? Nộp cái gì...” Ban đầu cậu chậm rãi đi qua, sau đó bước chân bỗng nhanh chóng, cuối cùng nhảy luôn lên bàn của người nọ.

Thí sinh mỉm cười: “Tinh thần của tiểu giám khảo lại không tệ.”

Linh Tố liếc mắt nhìn nén hương kia: “Nén hương này, có gì đó kỳ quái.”

Đồ Đại Gia đột nhiên mở mắt, chậm rãi nói: “Sáng rồi à?”

“Đồ Đại Gia tỉnh rồi?” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Đồ Đại Gia duỗi người: “Cảm thấy phấn chấn tới khó tả... Thậm chí muốn ra ngoài chơi mã cầu, đã rất nhiều năm rồi ta không chơi mã cầu.” Đồ Đại Gia đứng dậy, gương mặt tửu sắc quá độ tỏa ra ánh đỏ.

Diệp Đỉnh Chi trở mình, ngáp một cái thật to, tiếp đó chun mũi, quát khẽ một tiếng: “Cút!” Rồi hắn lật người, ngủ tiếp.

Bách Lý Đông Quân mở mắt, Bất Nhiễm Trần bên cạnh ngâm vang, y cũng hít một cái, chỉ ngửi thấy mùi hoa sen.

“Ngươi tên gì? Đây là hương gì?” Liễu Nguyệt công tử hỏi thí sinh kia.

Thí sinh đáp: “Tại hạ Lạc Dương - Tân Lộ, đây là Khởi Hồn Hương.”

Linh Tố cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực, chỉ muốn đẩy cửa ra chạy vài vòng quanh Thiên Khải Thành. Cậu cố kiềm nén cơn kích động trong lòng, hô: “Tức là phía ngoài văn võ của ngươi chính là tinh thông y thuật?”

“Không, đây là độc thuật.” Tân Lộ giơ hai ngón tay, dập tắt que hương kia: “Ngửi được nó, tuy người có mệt mỏi đến đâu cũng lập tức tràn ngập sức sống, nhưng chỉ là cưỡng ép rút sức lực còn thừa trong cơ thể ra, tới khi dược lực rút đi, thân thể cũng bị tổn thương không cách nào cứu vãn.”

Đồ Đại Gia lại ngồi xuống, ngáp lấy ngáp để.

“Nhưng ta đã khống chế liều lượng, chỉ ngửi một ít thôi thì không sao.” Tân Lộ cười nói.

“Tuy là độc thuật, nhưng đối với người sắp chết cần bàn giao lại hậu sự, nén nhang này cực kỳ quan trọng. Y thuật có thể dùng làm độc thuật, độc thuật cũng có thể có tác dụng cứu người. Đậu.” Liễu Nguyệt công tử nói.

“Đa tạ công tử!” Tân Lộ trả lời.

“Ta cũng xong rồi!” Cách Tân Lộ không xa, lại có một thí sinh giơ tay lên.

“Tên gì? Thi gì?” Linh Tố hỏi.

Người nọ lấy ra một bình rượu: “Tại hạ Lý Tín, ta cất rượu.”

Bách Lý Đông Quân lập tức mở mắt, Diệp Đỉnh Chi cũng xoay người nhảy tử trên bàn xuống.

“Rượu?” Hai người đồng thanh.

Linh Tố nhận lấy bình rượu, quay đầu nhìn sang phía Liễu Nguyệt công tử: “Công tử... ta còn chưa tới tuổi được uống rượu.”

“Cầm đến đây.” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Linh Tố cầm bình rượu đi tới, Đồ Đại Gia ngáp một cái: “Cho ta một chén nữa.”

Linh Tố rót hai chén chia ra cho Đồ Đại Gia và Liễu Nguyệt công tử.

“Sao nào? Bây giờ có cảm thấy hơi chậm không?” Diệp Đỉnh Chi đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân: “Nếu rượu của người này ngon hơn của ngươi, ngươi không còn cơ hội đâu.”

“Không có rượu của người nào ngon hơn của ta.” Bách Lý Đông Quân trả lời kiên định.

Đồ Đại Gia nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, tiếp đó ánh mắt sáng lên, buông chén rượu xuống, nhìn thí sinh tên là Lý Tín ở dưới bệ: “Đúng là rượu ngon! Không kém gì Kim Ngân Thủy của Thiên Kim Thai chúng ta.”

Liễu Nguyệt công tử nhận lấy chén rượu, khẽ ngửi một hơi, tiếp đó nhíu mày, cuối cùng đặt chén rượu lên bên miệng uống một ngụm rồi đưa ra ngoài. Linh Tố nhận lấy chén rượu, hỏi: “Sao rồi, công tử?”

Lý Tín đứng dưới bệ vẻ mặt như đã tính trước, ngay cả người kiến thức uyên bác như Đồ Đại Gia cũng khen rượu của hắn, vậy đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng Liễu Nguyệt công tử không trực tiếp tuyên bố kết quả, chỉ hỏi bên dưới bục: “Đông Quân, ngươi có muốn nếm một chén không?”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, tiếp đó gật đầu: “Đông Quân mạo muội, xin uống một chén.”

“Cho hắn một chén.” Liễu Nguyệt công tử nói với Linh Tố.

Linh Tố gật đầu, đi xuống bục cao, rót một chén rượu đưa cho Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân nhận lấy chén rượu, nếu vừa rồi có ai thấy được động tác của Liễu Nguyệt công tử trong kiệu, sẽ phát hiện... hành động của bọn họ cực kỳ nhất trí. Cả hai đều là đầu tiên ngửi một cái, tiếp đó nhíu mày, cuối cùng uống một ngụm rồi dừng lại.

“Ra sao?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.

Bách Lý Đông Quân do dự một lát rồi trả lời: “Thơm ngon tinh khiết, rượu ngon.”

Lý Tín kia vốn đã thấy Liễu Nguyệt công tử mãi vẫn không quyết định, thần sắc khá căng thẳng, lúc này cũng thở phào một tiếng, nhìn Bách Lý Đông Quân mỉm cười, lấy làm cảm kích.

“Hiểu rồi, như vậy Lý Tín, kết quả của ngươi là.” Liễu Nguyệt công tử dừng lại một chút: “Không đỗ.”

Mọi người kinh ngạc, chỉ có Bách Lý Đông Quân sắc mặt không đổi. Lý Tín cả giận nói: “Vì sao không đỗ? Cả Đồ Đại Gia lẫn vị huynh đệ này đều nói rượu của ta là rượu ngon mà.”

“Rượu của ngươi là rượu ngon, nhưng cảm giác trong lại là đậm đà thuần hậu của rượu lâu năm. Rượu như vậy cho dù có là đại sư cất rượu lợi hại đến đâu đi nữa, cũng phải mất tới nửa năm, đợi hương vị lắng đọng lại. Không tới mười canh giờ, lấy đâu ra hương vị đậm đà như vậy?” Liễu Nguyệt công tử trầm giọng nói: “Trong tên ngươi có một chữ ‘tín’, nhưng làm người lại không có chữ tín. Linh Tố, kiểm tra bọc hành lý của hắn.”

“Tuân lệnh.” Linh Tố tung người nhảy tới bên cạnh Lý Tín. Lý Tín kia đang định né tránh thì bị Linh Tố xuất chưởng đánh bật ra, tiếp đó sờ lên người hắn, lập tức lấy được một bình rượu, mở bình rượu ra ngửi một cái lại là mùi rất nhạt: “Quả nhiên hắn đổi rượu mà mình lén mang vào với rượu mà mình cất.”

“Đuổi ra ngoài.” Liễu Nguyệt công tử lạnh nhạt nói.

“Cút!” Linh Tố giơ chân đá Lý Tín ra ngoài.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Vừa rồi ngươi đã phát hiện?”

“Đúng vậy, vị của rượu lâu năm, người thạo nghề chỉ uống một ngụm là phân biệt được.” Bách Lý Đông Quân nói.

“Nhưng ngươi không vạch trần hắn.” Diệp Đỉnh Chi như cười như không.

Bách Lý Đông Quân quay người nhìn về phía rượu mà mình đang cất: “Rượu thì đúng là rượu ngon, ta không nói sai. Còn kết quả thế nào đương nhiên có giám khảo phân định. Ta cũng là thí sinh, nếu thật sự nói ra suy nghĩ của mình, chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ rằng ta sợ hắn à?”

 

Bình Luận (0)
Comment