Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 83 - Chương 83. Rượu Ngon Quá Sớm

Chương 83. Rượu ngon quá sớm

Rốt cuộc nén hương lớn trong Thiên Kim Thai cũng cháy tới điểm cuối, các thí sinh hoặc thông qua hoặc thất bại, đa số đều có kết quả, chỉ còn Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân ngồi đấy, không hề hoang mang.

“Xem ra ngươi định chờ tới thời khắc cuối cùng mới chịu nộp bài thi.” Diệp Đỉnh Chi dò hỏi.

Bách Lý Đông Quân nhìn con trâu trông có vẻ đã chín tới mê người: “Còn ngươi thì sao? Hình như thịt trâu của ngươi xong rồi mà.”

Diệp Đỉnh Chi rải chút bột hương cuối cùng lên: “Sắp rồi, chỉ chờ rượu ngon của ngươi, đó là rượu ngon phối với món ngon.”

“Còn nửa canh giờ cuối cùng.” Linh Tố cao giọng nhắc nhở.

“Đến lúc rồi.” Bách Lý Đông Quân vén cái chăn bông kia lên, cầm cục bột nếp kia đổ vào trong vò rượu. Chỉ thấy làn nước rượu lỏng óng ánh như nước trong chảy xuống, đồng thời một mùi thơm tỏa ra, hòa với mùi thịt trâu nướng nồng nặc đó, cảm giác càng sảng khoái.

“Thí sinh Bách Lý Đông Quân, nộp bài.” Khóe miệng y khẽ nhếch lên, có vẻ cực kỳ tự tin.

Đồ Đại Gia duỗi lưng: “Vị này đúng là hào sảng, người khác chỉ đưa có một bình rượu, hắn thì cho cả vò.”

“Đồ Đại Gia muốn nếm thử không?” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Đồ Đại Gia ngượng ngùng xua tay: “Vừa rồi đã khiến công tử cười chê rồi.”

“Rượu đó đúng là rượu ngon, Đồ Đại Gia đâu có nói sai. Linh Tố, lấy hai chén đến đây.” Liễu Nguyệt công tử nói.

Linh Tố gật đầu, nhận hai chén đi lên, chia ra cho Đồ Đại Gia và Liễu Nguyệt công tử. Lúc này Đồ Đại Gia không dám lỗ mãng quá mức, nhìn tới nhìn lui một hồi lâu rồi hạ giọng nói: “Rượu này óng ánh long lanh, mùi rượu không đậm, nếu không nói, ta còn tưởng là nước...” Tiếp đó lại ngửi một cái: “ Nhưng hương thơm thấu tận tâm can.” Cuối cùng mới cầm lấy uống một hơi cạn sạch. Rượu vừa vào miệng, hắn lập tức ngây ngẩn, tiếp đó liếm môi, trầm giọng nói: “Thật... trong trẻo.”

Liễu Nguyệt công tử lại không có nhiều động tác như vậy, trực tiếp cầm lên uống một hơi cạn sạch, hắn cười nói: “Rượu này tên là gì?”

“Quá Tảo. (Quá sớm).” Bách Lý Đông Quân đáp.

“Quá Tảo? Cái tên thật kỳ quái.” Liễu Nguyệt công tử lẩm bẩm.

“Bởi vì vốn dĩ nó có thể ủ rất lâu, nhưng để cho người khác được uống trước nên lấy ra sớm.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói: “Nhưng rượu lâu năm có hương vị của rượu lâu năm, rượu lấy sớm cũng có sự thoải mái khoan khoái của rượu lấy sớm. Chén rượu này không thích hợp cho người mê rượu mà thích hợp cho những cô gái dịu dàng và đứa trẻ mê rượu...”

“Rượu có trăm ngàn vị, không phải lúc nào cũng là ngon. Quen uống rượu mạnh rồi thì chén Quá Tảo này lại là ngọt thanh. Linh Tố, cho ta thêm một chén.” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Linh Tố liếm mép: “Công tử, hắn nói thích hợp với đứa bé mê rượu... Liệu ta có thể uống một chén được không?”

“Chỉ cho uống một chén thôi đấy.” Liễu Nguyệt công tử bất đắc dĩ nói.

Lúc này Đồ Đại Gia lại đột nhiên đứng đậy, mắt hắn lóe lên ánh sáng bất đồng: “Ta có nên... uống một chén nữa không?”

“Nếu cần cứ lấy.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười lùi lại một bước.

Đồ Đại Gia lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy từ trên bục cao xuống, còn nhanh hơn cả Linh Tố. Người hầu bên cạnh hắn mắt sắc, đã chuẩn bị sẵn, cầm cái chén chuyên dụng của hắn rót sẵn chờ đợi. Linh Tố nhìn chén ngọc nhỏ trong tay mình, lại nhìn cái chén cao Thanh Long trong tay Đồ Đại Gia, sửng sốt: “Cùng là một chén, Đồ Đại Gia, ngài hơi tham đấy.”

Nhưng Đồ Đại Gia không hề để ý đến cậu, chỉ nâng chén lên uống một ngụm, ngừng lại, lại uống một ngụm, cuối cùng ngửa đầu hất đáy chén lên trời uống ừng ực. Hắn buông chén uống, thở một hơi dài, cúi đầu xoay người lại, cánh tay phải lơ đãng giơ lên lau khóe mắt. Hắn nói: “Đã lâu rồi không được uống... hương vị này.”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Đồ Đại Gia từng uống Quá Tảo rồi à?”

“Quá Tảo gì thì ta không biết. Nhưng trong rượu này có vị chăn bông, làm ta nhớ tới lúc nhỏ mỗi năm mẹ đều ủ rượu, tuy hương vị kém xa ngươi, nhưng cảm giác rất giống nhau.” Đồ Đại Gia nhìn rượu trong vò: “Đúng là khiến người ta hoài niệm.”

“Đông Quân, chẳng phải vừa rồi ngươi nói rượu này mềm như bông, thích hợp cho đứa bé mê rượu và các cô gái không thích rượu à? Nhưng hình như nam nhi hào hùng kiểu Đồ Đại Gia cũng thích rượu của ngươi.” Giọng nói của Liễu Nguyệt công tử cũng mang ý cười.

“Rượu có trăm ngàn vị, làm sao biết được mình lại chọn trúng vị đó?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.

Linh Tố đặt chén rượu lên mặt bàn, ánh mắt trông mong nhìn Bách Lý Đông Quân. Liễu Nguyệt công tử truyền âm nói: “Chỉ cho uống một chén thôi, không được uống nữa.”

“Không được uống rượu thì ăn một miếng thịt trâu nhé?” Đồ Đại Gia lấy con dao nhỏ ra, cắt một miếng thịt ở đùi trâu, đặt vào bát, rải ít bột, đưa cho Linh Tố.

Màu sắc của miếng thịt đó đẹp tới mê người, hương thơm ập vào mũi, Linh Tố nuốt một ngụm nước miếng nhưng không đến mức không biết xấu hổ ăn ngay mà chậm rãi chạy về bục cao, đưa bát thịt trâu đó cho Liễu Nguyệt công tử. Diệp Đỉnh Chi lại cắt hai miếng, một miếng đưa cho Bách Lý Đông Quân, một miếng đưa cho Đồ Đại Gia. Bách Lý Đông Quân nhận lấy cắn một cái, nước thịt đậm đà lập tức chảy ra trong miệng. Nhưng thịt trâu này béo ngậy mà không ngấy, Bách Lý Đông Quân nuốt xuống mới nhận ra mình đói bụng đã lâu, chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thịt trâu nướng kia, không ngờ lại lén lút nuốt một ngụm nước miếng.

Diệp Đỉnh Chi nghiêng người tránh sang một bên, ném con dao cho Bách Lý Đông Quân: “Nếu cần cứ lấy.”

Đồ Đại Gia ăn một miếng, ngẩn người: “Ngươi từng tới Man Quốc?”

“Bắc Man à? Từng tới.” Diệp Đỉnh Chi cười nói.

“Đúng là hương vị của Man Quốc.” Liễu Nguyệt công tử đột nhiên nói: “Mấy năm trước ta từng tới đó, gặp đúng ngày tế thần, hôm đó có trâu quay mười canh giờ. Ngày hôm đó không phân biệt giàu sang tôn quý, không nhìn tuổi tác, chỉ cần là người trong bộ lạc đều có thể ăn một miếng, vì đó là của thần ban cho. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã tới nơi xa như vậy à?”

“Ta đi về bắc tới Man Quốc, đi về nam tới Nam Quyết, đi về tây tới Tiểu Phật Quốc, phía đông cũng từng ra biển du lịch. Thiên hạ to lớn, chỉ sợ đi không đủ nhiều, đi không đủ xa.” Diệp Đỉnh Chi trả lời.

“Ngươi không chỉ đi qua, hỏa hầu của thịt trâu nướng này không phải là thứ mà một lữ khách có thể nắm được. Ngươi từng ở đó.” Liễu Nguyệt công tử nói.

‘Đúng, trong lòng ta tới một nơi du lịch không phải cưỡi ngựa xem hoa mà là thật sự dung nhập vào cuộc sống nơi đó, không sinh sống mấy năm thì làm sao tính là thật sự du lịch?” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói.

Liễu Nguyệt công tử gật đầu, trước khi nén hương kia tàn, tuyên bố hai thí sinh cuối cùng qua vòng sơ khảo: “Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi, qua vòng sơ khảo.”

 

Bình Luận (0)
Comment